Hai người đã là bạn tốt của nhau trong nhiều năm.
Kể từ khi Lục Tước khẳng định anh chính là Tiên sinh, Tiêu Cận Ngôn đã đoán được nguyên nhân vì sao anh ta lại kín tiếng đến vậy.
Xét cho cùng, trong mối quan hệ với Tiểu Tinh Tinh, Lục Tước vẫn luôn có ý tốt.
“Cảm ơn.” Anh mím môi.
Khúc mắc trong lòng Lục Tước đã được cởi bỏ, anh ta thở phào: “Nói hết cho anh nghe cũng tốt, nếu tôi vẫn cứ giữ mãi bí mật này ở trong lòng thì sẽ uất nghẹn chết mất. Tôi đã tận mắt chứng kiến chặng đường của hai người, từ lúc anh là Tiêu Cận Ngôn, hai ngươi đã rất yêu nhau, đến khi anh là Tiên sinh, hai người cũng rất yêu nhau. Cận Ngôn, anh và cô Tô chính là định mệnh của nhau.”
“Tôi cũng nghĩ như vậy.” Anh cúi đầu uống sữa đậu nành, nhưng khóe miệng không khỏi nhếch lên: “Cho dù tôi là ai, cuối cùng cô ấy cũng sẽ thuộc về tôi.”
Lục Tước mừng thay cho anh, cười nói: “Vậy giờ anh định thế nào? Đi tìm cô ấy à?”
“Không, trước tiên tôi muốn lấy lại ký ức thuộc về Tiên sinh, sau đó mang theo những ký ức này đến gặp lại cô ấy.”
“… Anh định làm thế nào?”
“Chỉ có một cách, mặc dù… có thể hơi đau, nhưng tôi muốn thử.”
Sau khi hoàn thành sứ mệnh, Lục Tước bèn chào tạm biệt.
Nói về gia đình họ Lục, họ có hai người con trai, nhưng người em trai Lục Đình là một người nổi loạn, anh ta muốn thành lập thương hiệu trang sức của riêng mình, gần đây lại còn mê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941357/chuong-345.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.