Khi anh bước ra khỏi chỗ của bác sĩ Từ, vừa vặn là lúc mặt trời mọc.
Tết Nguyên Đán sắp đến rồi, tuy rằng gió buổi sáng hơi se lạnh, nhưng ánh nắng vàng rực chiếu trên người cũng có thể khiến cho người ta cảm thấy một sự ấm áp nhè nhẹ.
Bác sĩ Từ nói rằng có một cách để xác minh xem liệu có một nhân cách khác trong cơ thể anh hay không, đó là làm lại những gì nhân cách đó đã làm.
Thật ra có rất ít người đã từng ở bên cạnh Tiên sinh, mà người biết anh đã trải qua những chuyện gì lại càng ít.
Anh cũng muốn đến gặp Tô Cẩm Tinh và nói cho cô biết kết luận của bác sĩ Từ nhưng sau khi suy nghĩ thật kỹ, anh quyết định rằng tốt hơn hết là nên có một kết quả xác định sau khi đã xác nhận đầy đủ vấn đề.
Nếu phỏng đoán của nhân cách thứ hai thực sự chỉ là ảo giác của anh thì anh không cần phải kinh động đến cô.
Nếu đó là sự thật…
Bàn tay đang cầm điện thoại của Tiêu Cận Ngôn khẽ run lên, anh hơi dùng lực, viền kim loại của điện thoại vừa vặn đè lên vết thương ở giữa lòng bàn tay.
Đau, nhưng lại khiến anh thấy hăng hái.
Dường như con người ta luôn thích tự ngược đãi bản thân, trên thân thể càng đau, trong lòng lại càng kiên cường.
Anh đón ánh bình minh rồi gọi một cuộc điện thoại.
Người ở đầu dây bên kia nói bằng giọng ngái ngủ: “Cận Ngôn? Sao mới sáng sớm đã gọi điện vậy?”
“Làm phiền anh à?”
“Khụ khụ…” Lục Tước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941356/chuong-344.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.