Bảy giờ sáng, hầu hết nhân viên văn phòng vừa mới thức dậy, trên đường cũng không có quá nhiều xe.
Tô Cẩm Tinh đẩy cửa taxi ra và đứng ở cổng của khu dân cư hoa viên Tường Vy.
Lái xe thấy cô là phụ nữ thì tốt bụng nhắc nhở: “Cô à, nơi này sắp bị phá bỏ, xung quanh không có ai, cô ở một mình quá nguy hiểm, cô nên rời khỏi đây sớm đi.”
Tô Cẩm Tinh gật đầu: “Cảm ơn, tôi xem qua rồi sẽ đi ngay.”
“Hãy cẩn thận, cầm điện thoại trên tay và gọi cảnh sát ngay nếu cô gặp nguy hiểm.”
“Vâng, cảm ơn chú nhiều.”
Tài xế cũng hơi lo lắng, lúc rời đi cũng chỉ chầm chậm lái xe đi.
… Bốn năm rồi.
Hoa viên Tường Vy đã là một khu dân cư cũ kỹ, cuối cùng đã đến lúc phải phá bỏ.
Cũng may mặc dù người dân ở đây đã di dời gần hết, nhưng con đường vẫn như trước, môi trường xung quanh vẫn giống hệt như bốn năm trước.
Cô theo trí nhớ của mình đi cầu thang đến tòa nhà, ngẩng đầu nhìn lên…
Căn nhà họ ở trước kia không khác gì những căn nhà bỏ trống khác.
[Tới rồi à?] Tin nhắn lại gửi đến.
[Đang ở dưới lầu.] Cô trả lời.
Tài xế đã nhắc nhở như vậy, cô vẫn chưa biết có phải người này là Tiên sinh hay không, lỡ như là ông cụ Hình gài bẫy thì sao?
Cô vẫn phải đề phòng.
Cứ tưởng Tiên sinh này sẽ tiếp tục nhắn tin giục cô lên lầu, nhưng không ngờ tin nhắn tiếp theo của anh lại là: [Được, anh sẽ xuống tìm em.]
Ngay sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941355/chuong-343.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.