“Bác sĩ, hình như tình trạng bệnh của tôi đã trầm trọng hơn rất nhiều.”
Đôi mắt ngái ngủ của bác sĩ Từ không thể mở nổi, bà ta liếc nhìn người đàn ông mặc vest và đi giày da đang ngồi trước mặt mình. Anh thực sự rất đẹp trai, nhìn rất bắt mắt, nhưng khi một người đang rất buồn ngủ, cho dù có là Kim Thành Vũ ngồi trước mặt thì họ cũng chỉ muốn đuổi anh ta ra ngoài mà thôi.
Tuy nhiên, tâm lý của bệnh nhân vẫn dễ bị tổn thương hơn những người bình thường.
Bà ta ráng vực dậy tinh thần, nhấp một ngụm nước đá để cố gắng tỉnh táo lại.
“Chủ tịch Tiêu, bây giờ là bốn giờ sáng, sớm hơn lần trước một tiếng.”
Tiêu Cận Ngôn lấy từ trong ví ra một tấm thẻ, đặt lên bàn: “Tôi thực sự xin lỗi, đây là tôi bồi thường cho bà.”
Bác sĩ Từ xoa xoa huyệt thái dương, mệt mỏi nói: “Chủ tịch Tiêu, cậu còn trẻ, còn tôi đã sắp năm mươi tuổi rồi, thay vì cậu cho tôi nhiều tiền thì hãy cho tôi một giấc ngủ ngon sẽ tốt hơn.”
“Được, vậy tôi sẽ nói ngắn gọn thôi.” Tiêu Cận Ngôn mím môi: “Tôi nghi ngờ rằng tôi có nhân cách thứ hai.”
Bác sĩ Từ: “… Ồ, rồi sao nữa?”
Tiêu Cận Ngôn khẽ cau mày nói tiếp: “Những giấc mơ tôi từng nhắc đến với bà, đỉnh núi Vân Đài, gốc hoa hải đường, đều đã được kiểm chứng là có thật. Tôi luôn nghĩ đó là thần giao cách cảm, có lẽ anh trai sinh đôi của tôi thực sự còn sống. Nhưng hôm nay tôi chắc chắn 100% rằng không có người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941354/chuong-342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.