“Cậu nói bậy!” Ông cụ Hình ném chuỗi tràng hạt trong tay về phía anh ta.
Quách Khánh An đi đứng bất tiện nên không tránh được, bị chuỗi tràng hạt bằng gỗ đàn hương đập vào mặt, tuy không đau lắm nhưng lại cảm thấy thật nhục nhã.
Anh ta xoa mặt, cười nhạt: “Chú không tin cũng chẳng sao, anh ta đã nhớ ra tất cả rồi và lại muốn thoát khỏi bàn tay của chú một lần nữa.”
“Không đời nào! Tôi sẽ không bao giờ để chuyện như vậy xảy ra.”
“Vậy chú định làm thế nào nữa? Lại để tôi lái xe đâm vào anh ta một lần nữa à?”
“Tại sao không được? Lần trước làm như vậy mới khiến cậu ta quên tính cách đó đi, nói không chừng làm lại lần nữa sẽ giống như vậy.”
Quách Khánh An lắc đầu cười: “Lúc ấy là do chú gặp thiên thời địa lợi, khi đó anh ta đang đắm chìm trong niềm hạnh phúc khi sắp được chắp cánh bay cao cùng với Tô Cẩm Tinh, hơn nữa đêm đó lại mưa to nên đã xoá sạch vết máu trên đường. Còn giờ đây anh ta đã có sự đề phòng.”
“Dù sao tôi không thể để người thừa kế mà tôi đã vất vả lựa chọn bị huỷ diệt trong tay một người phụ nữ được! Khánh An, cậu hãy nghĩ cách cho tôi, cách gì cũng được, miễn sao có thể tách hai đứa nó ra.”
Quách Khánh An nói: “Cháu cũng chẳng có cách nào cả.”
Dường như ông cụ Hình không ngờ rằng anh ta sẽ chống đối ngay tại chỗ, tức giận nói: “Cậu nói cái gì?”
“Cháu nói cháu không có cách gì hết. Tiêu Cận Ngôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941353/chuong-341.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.