Quả óc chó trong tay ông cụ Hình rơi xuống đất, rồi lăn ra xa.
Đúng lúc lăn tới bên cạnh cây nạng của Quách Khánh An.
Anh ta cúi người xuống, khó khăn nhặt quả óc chó lên, ánh mắt lộ ra vẻ bán tín bán nghi: “Anh nói anh đã nhớ hết rồi ư?”
Tiêu Cận Ngôn phớt lờ anh ta, rồi xoay người lại nhìn Tô Cẩm Tinh, ánh mắt vừa mới ảm đạm ban nãy bỗng trở nên dịu dàng như nước: “Cẩm Tinh, anh tới trễ rồi.”
Tô Cẩm Tinh cũng sửng sốt: “Anh…”
“Anh vẫn chưa quên hẹn ước bốn năm của chúng ta, mà anh chỉ quên bản thân mình thôi. Nhưng may mắn thay, cuối cùng chúng ta vẫn ở bên nhau. Những ngôi sao trên đỉnh núi Vân Đài thật sự rất đẹp, giống như buổi tối vào bốn năm trước.”
Hẹn ước bốn năm!
Chỉ có cô và tiên sinh mới biết hẹn ước bốn năm kia.
Chẳng lẽ…
Nhưng không thể nào, không ngờ tiên sinh lại chính là Tiêu Cận Ngôn?!
Chuyện này sao có thể…
Quách Khánh An cũng cảm thấy hơi khó tin, rất hứng thú nhìn người đàn ông vừa quen vừa lạ ở trước mặt: “Chủ tịch Tiêu, có phải gần đây anh lại có chút vấn đề về thần kinh đúng không? Sao lại bắt đầu có ảo giác thế? Anh phải mau chóng đi tìm bác sĩ tâm lý để khám thử đi.”
Tiêu Cận Ngôn nắm chặt tay của Tô Cẩm Tinh, rồi xoay người lại cười khẩy: “Tổng giám đốc Quách nói chí phải, cũng may nhờ có bác sĩ tâm lý này, mới khiến tôi nhớ lại những chuyện lúc trước cũng như thân phận khác của tôi.”
“Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941352/chuong-340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.