“Cẩm Tinh, nếu, tớ nói là nếu, nếu Tiêu Cận Ngôn thật sự có thể tâm linh tương thông với tiên sinh, rồi một ngày nào đó anh ta có được toàn bộ ký ức của tiên sinh thì cậu có bên anh ta hay không?”
Tô Cẩm Tinh nhất thời á khẩu.
Nếu Tiêu Cận Ngôn có được toàn bộ ký ức của tiên sinh…
Anh chỉ có gương mặt giống hệt tiên sinh, chứ không thể sống y hệt như tiên sinh được.
Cô lắc đầu đáp: “Hai người đâu có giống nhau, giọng nói của anh ta khác tiên sinh, nên tớ vẫn có thể phân biệt được.”
Nói đến đây, cuối cùng Hà Hiểu Hiểu mới yên tâm: “Cũng đúng, anh ta có thể mô phỏng gương mặt của tiên sinh, chứ đâu thể mô phỏng… À không phải, chứ đâu thể mô phỏng giọng nói của tiên sinh được đúng không? Cho dù là cặp song sinh thì cũng phải có chút khác biệt chứ.”
Tô Cẩm Tinh gật đầu, hơi do dự.
Trước khi bị tập kích ở nhà hàng hôm trước, cô cũng cảm thấy như vậy.
Nhưng…
Rõ ràng Tiêu Cận Ngôn không hề hay biết tiên sinh cũng từng xuất hiện giống như thần binh từ trên trời giáng xuống để cứu mình, nhưng anh vẫn chọn cách thức giống như tiên sinh, ngay cả trang phục và cách xuất hiện cũng không khác gì nhau…
Chuyện này thật sự chỉ là cảm ứng của cặp song sinh thôi ư?
“Bỏ đi Cẩm Tinh, trước tiên đừng nghĩ chuyện này nữa, bây giờ ca phẫu thuật của Tiểu Thần mới là quan trọng nhất. Tớ nghe Lục Tước nói cậu đã tìm được lá gan tương xứng rồi đúng không?”
“Ừm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941345/chuong-333.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.