Hà Hiểu Hiểu nghe cô nói xong thì cả người nhất thời trầm mặc.
Một lúc sau cô mới từ từ thở dài: “Tớ có thể hiểu rõ, tại sao khoảng thời gian đó cậu lại khó quên như vậy.”
Cô ấy khịt mũi, vành mắt cũng đỏ hoe: “Hồi ức tốt đẹp như vậy, bất kỳ ai cũng sẽ khắc cốt ghi tâm.”
Tô Cẩm Tinh rút khăn giấy ở trong túi xách ra nói: “Cậu mau lau nước mắt đi, tại sao cậu lại khóc?”
“Bởi vì tớ thật sự muốn khóc.” Hà Hiểu Hiểu nhận lấy khăn giấy, không những không ngừng khóc, ngược lại còn khóc to hơn: “Rốt cuộc chú Hình kia là ai? Nhà ông ta có ngai vàng cần phải thừa kế à? Hơn nữa, nếu ông ta cũng cảm thấy tiên sinh rất có năng lực, vậy tại sao ông ta còn cảm thấy anh ta bị phụ nữ quấy nhiễu không làm được việc, thật sự tức quá đi mất!”
Tô Cẩm Tinh mỉm cười.
Nhiều năm trôi qua như vậy, bọn họ đã sắp ba mươi rồi, nhưng Hà Hiểu Hiểu vẫn là Hà Hiểu Hiểu ngây thơ đáng yêu ngày trước.
“Tớ cũng không biết rõ lai lịch của chú Hình kia, nhưng lúc trước tớ có nghe tiên sinh nói đến, chú Hình là ân nhân của anh ấy.”
“… Ân nhân ư?”
“Ừm.” Tô Cẩm Tinh nói: “Anh ấy không muốn nói về chuyện quá khứ của anh ấy, nên tớ không thể hỏi gì được. Tớ đoán, có lẽ hồi nhỏ sau khi anh ấy bị vứt bỏ vì cho rằng đã chết, anh ấy đã được chú Hình nuôi nấng.”
Hà Hiểu Hiểu nhất thời rơi vào xoắn xuýt: “Vậy… ơn cứu mạng cộng thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941346/chuong-334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.