Cô không muốn nhắc đến tiên sinh.
Nói cách khác, cô không muốn mình nhắc đến tiên sinh.
Tiêu Cận Ngôn gật đầu nghe lời: “Được.”
Hình như Tô Cẩm Tinh cũng cảm thấy hơi lúng túng, nên chỉ về phía tiền sảnh: “Tôi đi tìm Hiểu Hiểu.”
“Được.”
Không đợi anh nói xong chữ “được”, Tô Cẩm Tinh đã nhanh chóng rời khỏi đây.
“Quả thật cô ấy không quen mang giày cao gót cho lắm…”
Giọng nói này…
Tiêu Cận Ngôn bỗng quay đầu lại, nhưng lại nhìn thấy một người không nên xuất hiện ở đây: “Tại sao anh lại ở đây?”
“Sao tôi lại không thể tới đây chứ? Chú Hình bảo tôi tới tặng một phần quà để mừng thọ Ông cụ Tiêu.” Quách Khánh An vẫn chống nạng, khóe miệng nở nụ cười gian nịnh, ánh mắt khóa chặt trên cổ anh: “Vết… vết thương này cũng không nhẹ đâu, vết dao vốn đã sâu rồi, cô Tô lại cắn vào đây nữa, càng làm vết thương nặng thêm.”
Anh cũng không biết tại sao, rõ ràng anh và Quách Khánh An không có quan hệ gì, nhưng bản năng anh luôn cực kỳ căm ghét người này.
Tiêu Cận Ngôn nhíu mày nói: “Chuyện này không phiền tổng giám đốc Quách phải phí tâm.”
Quách Khánh An cũng không giận, ngược lại còn cười lớn hơn: “Anh đừng giận, tôi chỉ tới đây nhắc anh một câu, chủ tịch Tiêu làm anh hùng cứu mỹ nhân, hôm nay còn được người đẹp “hôn môi”, không biết chú Hình đã biết hay chưa?”
Ánh mắt của Tiêu Cận Ngôn trở nên sắc bén: “Sao thế, tổng giám đốc Quách định quay về cáo trạng với chú Hình à?”
“Tôi đâu có nhàm chán như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941343/chuong-331.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.