“Khụ khụ.” Lục Tước có hơi mất tự nhiên ho khan một tiếng, quay lưng tránh hiềm nghi, nhẹ giọng nói: “Mọi người đi hết rồi.”
Tô Cẩm Tinh hận không thể muốn thu mình lại thành một quả bóng và chui vào những vết nứt trên mặt đất!
Vừa rồi nóng đầu nên cô mới làm như vậy, nhưng khi thật sự nghe được từng làn sóng nghị luận ùa tới, cô vẫn bối rối không chịu được.
Tiêu Cận Ngôn rũ mắt xuống, dịu dàng nhìn cô, chỉ thấy người phụ nữ nhỏ bé trước mặt mang vẻ mặt ảo não, hận không thể khiến bản thân mình được chui vào mai giống như rùa vậy.
Anh cười khẽ một tiếng, đứng về phía trước và bảo vệ cô sau lưng mình, nói với Lục Tước: “Cảm ơn.”
Lục Tước nhíu mày, không tỏ rõ ý kiến: “Cảm ơn thì không cần thiết. Anh và cô Tô đều đã từng giúp tôi, coi như là đôi bên cùng có lợi.”
Tiêu Cận Ngôn có chút khó hiểu: “Tôi giúp anh khi nào?”
“Không giúp trực tiếp, gián tiếp.”
“… Tôi không nhớ là chúng ta từng có qua lại nào trên mặt kinh doanh?”
“Không phải chuyện này, là tôi và Hiểu Hiểu.”
Lông mày của Tiêu Cận Ngôn càng chau thêm sâu: “Anh và Hà Hiểu Hiểu… liên quan gì đến tôi?”
Lục Tước chớp mắt: “Cận Ngôn, để tôi hỏi anh một chuyện. Gần đây anh có xuất hiện triệu chứng gì lạ không?”
“Triệu chứng kỳ lạ mà anh nói là có ý gì?”
“Ví dụ, có một số hình ảnh trong tâm trí mà anh chưa bao giờ nhìn thấy trước đây, nhưng lại như thể anh đã từng trải qua nó từ trước.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941342/chuong-330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.