Sau khi đợi trên đỉnh núi cho đến khi sắc trời tối dần, mấy người mới bắt đầu xuống núi về nhà.
Tiêu Cận Ngôn nói: “Camera càng đến tối thì càng mờ hơn. Chúng ta cố gắng tránh nó, đi thêm mấy vòng nữa rồi về nhà.”
“… Được.”
Không giống như khi lên núi, khi xuống núi, anh lái xe rất chậm và đều đặn.
Chỉ là một chiếc xe máy vừa đủ cho hai người, thêm một đứa trẻ thì có vẻ hơi chật.
May mắn thay, Tiểu Thần rất gầy, miễn cưỡng vẫn có thể ngồi xuống.
“Mẹ.”
“Hả? Có chuyện gì vậy?”
“… Bố con thực sự rất đẹp trai.”
Tô Cẩm Tinh khựng lại một lúc, có hơi mất tự nhiên mà nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.
Tiểu Thần cười hề hề: “Lúc trước vì bố rất đẹp trai nên mẹ mới ở bên cạnh bố sao?”
Tô Cẩm Tinh ho khẽ hai tiếng để che giấu sự ngượng ngùng: “Sao đột nhiên lại hỏi câu này?”
“Con tò mò thôi, con chỉ muốn biết thêm về bố và mẹ.”
“… Vậy con hỏi bố con đi.”
Tiêu Cận Ngôn nghe vậy không nhịn được cười, trước khi Tiểu Thần đặt câu hỏi, anh đã nói: “Lúc đó ánh mắt của mẹ con rất cao, rất nhiều người theo đuổi mẹ con nhưng mẹ con đều chướng mắt.”
“Nhưng rốt cuộc mẹ vẫn thích bố không phải sao? Chứng tỏ bố rất xuất sắc nha!”
Được khen ngợi bởi giọng nói non nớt của đứa trẻ, đặc biệt là khi nói đến từ “xuất sắc”, Tiểu Thần cũng đưa bàn tay nhỏ của mình ra và giơ ngón tay cái lên.
Suy nghĩ của Tiêu Cận Ngôn trở lại trước kia, dịu dàng nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941335/chuong-323.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.