Lời nói của đứa trẻ khiến cả hai người đều ngạc nhiên.
Tiêu Cận Ngôn nghiêng đầu nhìn về phía Tô Cẩm Tinh, chỉ thấy cô đang nhăn mặt, khẽ nhíu mày, mở miệng như muốn giải thích điều gì đó, nhưng thật lâu sau, cô vẫn không nói lời nào.
“Tiểu Tinh Tinh, em…”
“Thế nào?”
Tiêu Cận Ngôn có chút hưng phấn mà liếm liếm môi: “Em nói với đứa nhỏ, bố của con bé… là anh sao?”
Tô Cẩm Tinh không biết phải giải thích thế nào: “Không phải như những gì anh nghĩ…”
Đôi mắt anh chợt sáng lên, như toát lên ngọn lửa nhảy nhót.
Là vì muốn để tâm đến cảm nhận của Tiểu Thần sao?
Sợ cô bé cảm thấy mình và anh chị không phải cùng một bố thì trong lòng sẽ cảm thấy mất mát.
Hay là sợ Tiểu Dương và Viên Nguyệt không thân thiết với cô em gái này nên cố ý nói tên của mình?
Anh cúi đầu, khẽ thở dài: “Bất kể như thế nào, anh đều nguyện ý.”
Tô Cẩm Tinh nghẹn họng. Đó là một câu chuyện dài và cô cũng không muốn gây thêm rắc rối cho tiên sinh. Nếu Tiêu Cận Ngôn đã biết anh còn có một người anh trai trên thế gian này thì chắc chắn sẽ tìm ra anh ấy.
Nếu tiên sinh đã lựa chọn rời bỏ cô, tiếp tục trở lại cuộc sống bí mật trong đêm tối, hơn nữa anh có thể nhận lại bố mẹ và em trai song sinh của mình bất cứ lúc nào trong suốt bao nhiêu năm qua, nhưng anh không làm vậy.
Anh từng nói, anh rất cô đơn.
Nhưng anh cũng từng nói, anh không cần gì cả, chỉ cần…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941334/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.