“Mẹ, cái này gọi là “không có so sánh, không có tổn thương”, ánh mắt của chú này nhìn mẹ rất thiện ý, nhưng lúc chú kia nhìn mẹ lại không tốt lành gì hết.”
Lời nói con trẻ, nhưng Tô Cẩm Tinh đại khái hiểu được ý của con gái.
Tuy nhiên, cô cảm thấy điều này rất bình thường. Cô và Tiêu Cận Ngôn tốt xấu gì cũng có quan hệ tình cảm nhiều năm như vậy, dù cuối cùng họ cũng chia lìa và càng lúc càng xa cách, nhưng tóm lại vẫn có chút tình nghĩa thuở xưa. Song bác sĩ Trần chỉ mới gặp cô hai lần.
Nếu nói là thích đến nhường nào thì cũng không đến đâu cả.
Huống chi, hiện tại cô thực sự muốn khiêm tốn và khiêm tốn hơn nữa, nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện. Hôm nay nói chuyện rõ ràng với bác sĩ Trần cũng tốt, tránh những rắc rối trong tương lai.
Cô chú ý tới chiếc Augusta đen trước mặt và hỏi: “Tôi nhớ là trước kia anh chưa từng lái chiếc này. Hôm nay nhìn kỹ thuật của anh hình như rất thành thạo.”
Tiêu Cận Ngôn gật đầu, sờ sờ tay cầm: “Nói ra có thể em không tin, anh cảm thấy khá quen thuộc với chiếc xe này.”
Có lẽ nào… anh em song sinh thậm chí còn có thể cảm nhận được cảm giác này từ nhau?
Tô Cẩm Tinh đột nhiên có phần nghĩ mà sợ hãi. Vậy ba tháng cô ở bên cạnh tiên sinh, rất nhiều chuyện xảy ra trong thời gian đó, Tiêu Cận Ngôn cũng có thể cảm nhận được ư?
Nếu đúng như vậy thì thực sự khiến cho người ta khó có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941333/chuong-321.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.