“Được rồi được rồi…”
Tiểu Thần còn nhỏ, nhưng có rất nhiều sức lực. Cô bé lăn lộn ăn vạ trong vòng tay của cô, Tô Cẩm Tinh suýt chút nữa đã không ôm được cô bé.
May mà có một bàn tay to lớn đưa ra phía sau kéo cô mà hai mẹ con mới không bị ngã.
“Bố! Hì hì.” Hôm nay Tiểu Thần rất vui, gọi từng tiếng “bố” vô cùng giòn tan.
Tiêu Cận Ngôn hơi cong môi cười: “Ngoan.”
Sau đó anh nghiêng đầu nhìn Tô Cẩm Tinh, trong mắt cô hiện lên một màu xanh đen mệt mỏi.
Những ngày này, vì bệnh của Tiểu Thần và tập đoàn Tô thị, bên này còn phải đối mặt với món canh lê khó lòng phòng bị của ông nội nhà mình, cô thực sự rất mệt mỏi.
Tiêu Cận Ngôn đỡ Tiểu Thần khỏi tay cô, nhẹ giọng nói: “Anh sẽ đưa con đi ngủ trước, em đi tắm trước đi.”
“… Anh?”
“Ừm, anh.”
“Anh biết dỗ con ngủ?”
Tiêu Cận Ngôn nói: “Trước kia khi Viên Nguyệt còn nhỏ, anh cũng từng trông con bé.”
“Nhưng lúc đó Viên Nguyệt vẫn còn nhỏ mà, Tiểu Thần đã hơn ba tuổi rồi. Trẻ con ở tuổi này không dễ chăm sóc đâu.”
“Anh cũng từng trông trẻ năm tuổi, ba tuổi không tính là gì cả, cứ vậy đi.”
Tiêu Cận Ngôn một tay ôm Tiểu Thần, đi đến phòng ngủ nhỏ bên cạnh.
Vẫn là ôm bằng cánh tay trái.
Nhớ tới hôm trước anh vẫn còn đau đến chảy mồ hôi lạnh ròng ròng vì trở trời, Tô Cẩm Tinh có chút lo lắng.
Cô nhẹ nhàng đi theo, nhưng lại thấy Tiêu Cận Ngôn đang ôm đứa trẻ rất vững vàng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941336/chuong-324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.