“Không có!” Tô Cẩm Tinh vội lắc đầu: “Không có!”
Bác sĩ Trần cười nhạt: “Không quay lại với nhau, vậy thì chứng minh cô vẫn còn độc thân, tôi vẫn còn cơ hội.”
Tô Cẩm Tinh lắc đầu: “Tôi không định đón nhận thêm tình cảm nào nữa. Bây giờ tôi chỉ muốn kinh doanh công ty thật tốt, chăm sóc bọn nhỏ và mẹ thật tốt, những chuyện khác cũng không nghĩ tới.”
Bác sĩ Trần không nói gì nữa, mà là lịch sự kéo cửa xe ra, đồng thời lấy tay che ở trần xe ngừa cô đụng đầu: “Đi thôi, đi sân bay đón người trước đã.”
Tô Cẩm Tinh không nhúc nhích.
“Làm sao vậy?”
Tô Cẩm Tinh lui về sau một bước, tự mình kéo cửa sau xe ra, trầm giọng nói: “Tôi vẫn ngồi ở phía sau thôi, ngồi chỗ kế bên tài xế không thích hợp.”
“Vì sao không thích hợp?”
“Đó là vị trí nữ chủ nhân của chiếc xe này, cho nên không thích hợp.”
Bác sĩ Trần cười khổ: “Cô Tô, cô thật đúng là giây phút nào cũng đều từ chối tôi.”
Tô Cẩm Tinh cười xin lỗi: “Tôi chỉ nghĩ vẫn nên nói sớm ra mới tốt.”
“Haiz.” Bác sĩ Trần thở dài một tiếng, nhẹ nhàng đóng cửa xe ghế phụ lại.
Anh ta đi đến bên ghế lái, lên xe, khởi động.
Anh ta lái xe rất ổn.
Tiên Sinh cũng vậy.
Tô Cẩm Tinh đột nhiên nhớ tới, Tiên Sinh cũng rất thú vị. Lúc anh lái xe luôn trầm ổn thuần thục, thế nhưng lúc lái xe máy lại khoa trương như vậy, tốc độ quả thực là phi như bay.
Lần trên đường lên núi Vân Đài kia, cô thiếu chút nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941329/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.