Quán cơm dân dã buôn bán chính thường vào buổi chiều và buổi tối, buổi sáng cũng không nhiều khách.
Bác sĩ Trần suy tính rất chu đáo, vào một khu riêng.
“Sườn cừu nướng cùng gà kho dừa ở đây đều không tệ, nếm thử nhé?”
Tô Cẩm Tinh không để ý lắm: “Được. Anh chọn là được rồi, không cần gọi nhiều đâu, mấy người chúng ta ăn không hết, lãng phí.”
Bác sĩ Trần gọi người phục vụ rồi chọn ba món nổi bật của quán, vừa cười vừa nói: “Tôi còn tưởng rằng… Dù thế nào cô cũng từng là bà Tiêu, không đến mức tiết kiệm như thế.”
“Tiết kiệm là đức tính truyền thống tốt, không liên quan đến tôi là ai.”
“Cũng đúng.”
Trong lòng Tô Cẩm Tinh còn ôm Tiểu Thần. Dù cô bé có gầy đi nữa thì ôm một tư thế lâu, cánh tay cũng có chút nhức mỏi. Cô nhẹ nhàng thay đổi tư thế, để cô bé trong ngực mình nằm thoải mái hơn chút, đồng thời cũng giải phóng cánh tay trái đã sớm tê dại, lắc qua lắc lại.
Bác sĩ Trần hỏi: “Có sao không?”
“Không ssao.” Nhân lúc cô bé còn ngủ, Tô Cẩm Tinh nắm chặt thời gian hỏi: “Bác sĩ Trần, phương diện này anh là chuyên gia, tôi muốn hỏi anh một chút, phẫu thuật ghép gan sẽ có nguy hiểm lớn chừng nào?”
Bác sĩ Trần trầm ngâm rồi nói: “Với trình độ y học hiện nay, độ khó của phẫu thuật cũng không coi là quá lớn, chỉ có điều lo lắng là phản ứng bài xích. Còn cái chính là mức độ khỏe mạnh của gan, ví dụ như người hiến tặng có tiền sử hút thuốc hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941330/chuong-318.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.