“… Có thể nói như thế.”
“Cẩm Tinh! Anh nhớ rõ Diệp Lăng Phong đã từng nói một câu. Xa lánh người thân, làm thân với kẻ xa lạ, chỉ có người ngoài mới nói cảm ơn.”
Tô Cẩm Tinh hiểu ý của anh, cô liếm liếm môi, có chút bất đắc dĩ thở dài: “Tôi…”
“Được rồi. Em không cần giải thích, anh hiểu rõ lòng em. Đi ngủ sớm một chút đi.” Tô Cẩm Tinh không nhúc nhích: “… Tiên Sinh không chết.”
Tiêu Cận Ngôn ngẩng đầu lên.
“Tôi không muốn lừa dối anh. Tiên Sinh không chết, trước đó tôi gặp tài xế của Tiên Sinh ở khách sạn Dung Thành. Anh ta đã xác nhận, Tiên Sinh thực sự không chết.”
“Sau đó thì sao?”
“Thế nhưng anh ấy chưa tới đi tìm tôi, hẳn là anh ấy… Rất hận tôi.” Tô Cẩm Tinh hít mũi một cái: “Tôi cùng Tiên Sinh đã là không thể. Thế nhưng tôi vẫn thương anh ấy như cũ, tôi hi vọng anh ấy có thể sống tốt, mặc dù không có tôi bên cạnh. Cho nên tôi nguyện buông tha, tôi sẽ không tìm anh ấy, dây dưa với anh ấy nữa. Tôi có thể ghi nhớ ký ức ngắn ngủi như pháo hoa kia cả đời, tôi sẽ vĩnh viễn nhớ anh ấy.”
Tiêu Cận Ngôn gật đầu: “Anh hiểu ý của em, trong lòng em có anh ta, anh sẽ không ép buộc em, cũng sẽ không dây dưa với em. Chờ ký hợp đồng xong với Alexander, sau khi ông nội mất, em muốn đi đâu, làm gì, đều tùy em, anh sẽ không ép em ở lại.”
Tô Cẩm Tinh như trút được gánh nặng: “… Cảm ơn.”
“Câu thứ hai!” Anh cười khổ:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941327/chuong-315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.