“Chú Hình! Cháu muốn hỏi chú một chút, ở thành phố H, theo cháu trừ chú ra còn có ai có thể im hơi lặng tiếng giấu hai chiếc xe hỏng, năm sáu năm đều không tìm được?”
Ông cụ Hình nhìn thẳng anh: “Cháu nói vậy là có ý gì? Cháu cảm thấy chiếc xe mà bố mẹ cháu gặp tai nạn là do chú giấu ư?”
“Cháu không nói như vậy.”
Tiêu Cận Ngôn cúi đầu nếm thử một miếng cần tây, mùi vị quá hăng, không thể ăn, anh cau mày nhả miếng cần tây trong miệng ra, nói tiếp: “Chú Hình, cháu chỉ đang suy nghĩ. Nếu như cháu có thể sớm tìm được hai chiếc xe một chút, sớm điều tra ra là hệ thống phanh bị động tay động chân, như vậy cũng sớm có thể tìm hiểu nguồn gốc, tra ra là Dương Tuyết Duyệt giở trò quỷ.”
“Sau đó thì sao? Điều tra ra thì có thể làm gì? Quay về với Tô Cẩm Tinh à?”
“Lẽ nào chúng cháu không nên quay về với nhau à? Bản thân chuyện này đã không liên quan gì đến cô ấy, cháu và cô ấy vốn không cần phí mấy năm dằn vặt nhau kia.”
Ông cụ Hình tức giận nhưng vẫn kiềm chế: “Nếu như cháu cùng Tô Cẩm Tinh sớm làm hòa, thì làm sao còn thành tựu ngày hôm nay của cháu nữa hả?”
“Chú Hình, chú vẫn không trả lời câu hỏi của cháu.”
“Dù sao cũng không phải là chú!” Ông cụ Hình tức giận đến mức nặng nề ném vòng Phật trong tay lên bàn một cái: “Thôi! Bữa cơm hôm nay chú thấy cũng không nuốt nổi nữa. Khánh An đâu? Khánh An!”
Quách Khánh An vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941326/chuong-314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.