Là ai?
Không cần hỏi nữa.
Tô Cẩm Tinh không nói gì, trong lòng anh đã có câu trả lời rồi.
Anh hơi cười tự giễu: “Hình như anh… luôn luôn chậm một bước.”
“Chậm một bước cái gì?”
“Rõ ràng là anh biết em trước, anh cưới em trước, nhưng tất cả những việc tốt cho em đều là do tiên sinh của em làm trước. Trên đời này, chỉ có người làm được đầu tiên mới là thiên tài, không ai nhớ người thứ hai là ai cả.”
Tô Cẩm Tinh cúi đầu đi vòng qua anh, đi tới bàn làm việc, ngồi xuống, dùng chuột bấm qua lại: “Đừng nói chuyện đó, được không?”
“Được rồi, chúng ta đừng nói lung tung nữa.” Tiêu Cận Ngôn đặt tài liệu lên bàn cô: “Giữ cái này đi, nhớ thu xếp đưa đứa nhỏ trở về Trung Quốc càng sớm càng tốt.”
Bàn tay to lớn đặt thỏa thuận quyên tặng trên bàn, ánh mắt của Tô Cẩm Tinh bị thu hút, chữ ký ở cuối trang là của Lưu Phấn, đó thực sự là chữ viết tay của ông ta.
Cô ngẩng đầu, có chút kích động: “Làm sao mà anh lại khiến Lưu Phấn đồng ý quyên tặng thế?”
“Tất nhiên là anh có cách của riêng mình.”
“Anh bắt ép ông ta ký? Hay anh đưa nhiều tiền cho ông ta?”
“Những chuyện vặt vãnh này em không cần quân tâm, chỉ cần chuyên tâm vào cuộc phẫu thuật là được.” Tiêu Cận Ngôn dừng lại, sau đó nói thêm: “Nhưng em đừng quá mệt mỏi, chú ý nghỉ ngơi.”
Tô Cẩm Tinh đã hoàn toàn bỏ bê việc nghỉ ngơi.
Tiểu Thần sắp được cứu rồi!
Cô cẩn thận cất thỏa thuận quyên tặng vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941318/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.