“Tiêu Cận Ngôn?!”
Tổng giám đốc Vương đang mặc áo bệnh nhân quấn một miếng gạc dày trên đầu, rất kinh ngạc: “Cô ta quay lại với Tiêu Cận Ngôn từ khi nào vậy?”
Hai người giả làm cảnh sát lắc đầu: “Tổng giám đốc Vương, chuyện này chúng tôi cũng không biết. Ông yêu cầu chúng tôi đóng giả cảnh sát, ai mà biết được là Phong Vân Đình lại đến đột ngột, còn show ân ái trước mặt chúng tôi. Tiêu Cận Ngôn là ai chứ? Đôi mắt của anh ta sáng như ngọn đuốc. Tôi sợ anh ta nhìn thấy sơ hở nên vội quay về luôn.”
Tổng giám đốc Vương hừ lạnh liếc xéo anh ta một cái: “Con đàn bà kia không chịu nói à?”
“Cứng miệng lắm! Cái gì mà nguyện ý bồi thường, nhưng không nói người đó là ai.”
Tổng giám đốc Vương gợi lên một nụ cười xấu xa: “Thú vị đấy.”
“Tổng giám đốc Vương, chúng tôi cần tìm người đàn ông kia không?”
“Tìm, nhất định phải tìm, tôi không thể bị ăn đòn vô ích được, lại còn hai lần!” Nói đến đây, Vương Hữu Tài lập tức tức giận: “Tên đội mũ bảo hiểm kia đánh tôi hai lần! Tôi nhất định phải bắt được hắn, sau đó giao tới tận tay Tiêu Cận Ngôn, người ta nói cậu ta là người vô tình lạnh lùng, tôi muốn xem xem, đối với nhân tình của vợ, cậu ta sẽ tra tấn người đàn ông đó như thế nào mới hả giận.”
“Nhưng Tổng giám đốc Vương, manh mối duy nhất mà chúng tôi có được bây giờ là người đàn ông đó có một vết đâm trên tay phải. Nếu anh ta thực sự là kẻ vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941319/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.