Bộ dụng cụ y tế không khó kiếm.
Trong tủ ở góc xa của phòng khách.
Ông cụ họ Tiêu là người hoài cổ, dụng cụ y tế được để trong một chiếc tủ quần áo kiểu cũ, cửa tủ cũng được chạm trổ hoa văn.
Sợ quấy rầy đến ông nội Tiêu và bác Lâm, cô không bật đèn, trong bóng tối cũng không nhìn rõ, chỉ có thể dùng tay sờ vào, mơ hồ có thể cảm nhận được, hình như là hình hoa lan.
Cô nhớ rằng trong tên của bà nội Tiêu Cận Ngôn có chữ Lan.
Vì lý do này, cả cuộc đời ông cụ Tiêu đều thích hoa lan nhất, tất cả các loại hoa lan đều được trồng ở phía trước và sau của ngôi nhà cổ.
Nghĩ đến đây, khóe môi của cô không khỏi cong lên.
Người của Nhà họ Tiêu dường như đều có tình yêu đẹp, ông nội và bà nội phu thê tình thâm, bác trai Tiêu và bác gái Tiêu cũng khiến người ngoài ghen tị, rồi tới thế hệ sau…
Tiên sinh cũng như thế.
Về phần Tiêu Cận Ngôn, cô lắc đầu và quyết định dừng suy nghĩ về cuộc hôn nhân tuyệt vọng đó.
Cô tìm hộp thuốc, sau đó đi vào phòng bếp rót một cốc nước nóng, cuối cùng nhẹ nhàng đi lên lầu.
Chỉ là, cầu thang trong ngôi nhà cũ vẫn hơi cũ, mặc dù cô bước đi nhẹ nhàng nhất có thể, nhưng vẫn có một số tiếng động cót két.
“Ông nội Lâm, ông đang nhìn cái gì vậy?”
“Suỵt, im lặng đi, đừng để mẹ cháu nghe thấy, cô ấy sẽ xấu hổ.”
“Tại sao mẹ lại xấu hổ?”
“Tại vì…”
Bác Lâm không biết nên giải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941316/chuong-304.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.