Tiêu Cận Ngôn như bừng tỉnh, vẻ mặt cũng có chút bối rối, ho khan hai tiếng để hắng giọng: “Bác Lâm.”
“Hả, cậu chủ, cậu nói đi.”
“Tối nay, canh ngọt là canh gì?”
“Ồ, là thịt viên trứng ủ rượu.”
“Ồ…”
Anh cúi đầu liếc cô một cái, như muốn nói: không phải canh lê, không sao cả.
Tô Cẩm Tinh lúc này mới yên tâm gật đầu và thở phào nhẹ nhõm.
Tối hôm qua, Tiêu Cận Ngôn véo vào cánh tay mới miễn cưỡng nhịn xuống được, nếu đêm nay lại như vậy, anh có tiếp tục làm chuyện này không?
Tay phải của anh đã bị thương rất nặng vì dao, nếu vì vết thương này mà cánh tay trái của anh tái phát, đừng nói đến việc lái xe, sợ là anh có thể sẽ không thể làm việc bình thường được.
Bác Lâm bật cười: “Cậu chủ, Tiểu Tinh Tinh, yên tâm đi, trong lòng ông cụ hiểu mà. Canh lê tối hôm qua… liều lượng hơi lớn. Thấy hôm nay hai người về muộn như vậy, còn mệt đến thế, nên biết là đã cho hơi quá liều. Canh hôm nay là canh ngọt thật sự, không thêm gì ngoại trừ một ít đường phèn và mật ong.”
Tâm tư bị vạch trần, Tô Cẩm Tinh rất xấu hổ.
Vẻ mặt của Tiêu Cận Ngôn vẫn như thường lệ: “Tốt rồi, bác Lâm, vất vả cho bác rồi.”
“Chuyện này có gì vất vả đâu, chỉ cần hai người có thể hòa giải, đừng nói là một bát canh lê, cho dù bảo bộ xương già này trèo lên cây hái lê cũng được luôn!”
Từ trong bếp truyền ra giọng nói tức giận của Viên Nguyệt: “Ông nội Lâm, cho cháu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941315/chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.