Ông cụ Hình ngừng lại vài giây mà không nói gì.
Tiêu Cận Ngôn nói: “Chú Hình, cháu vẫn muốn kiểm tra lại vấn đề này…”
“Cận Ngôn, cháu thực sự không nên như thế này.”
“Cháu tìm hiểu nguyên nhân cái chết của bố mẹ cháu, đây là việc nên làm.”
“Rõ ràng cháu biết chú không phải nói chuyện này,” Ông cụ Hình nói: “Chú gọi điện đến hỏi hành trình của cháu, sao cháu lại tránh sang chuyện khác? Nếu không phải chột dạ, tại sao cháu lại gấp rút muốn chuyển chủ đề như thế? Nếu cháu không như vậy, chú sẽ tin cháu không có liên hệ với người phụ nữ đó, nhưng ngay khi cháu nói những lời đó, chú biết chắc chắn cháu chưa đoạn tuyệt với cô ta."
Tiêu Cận Ngôn hít một hơi thật sâu: “Chú Hình, cháu không muốn mắc thêm sai lầm nữa.”
“Sai cái gì? Chú đã cứu cháu hai lần, giao sự nghiệp cả đời vào tay cháu, thúc giục cháu đừng mê muội những thứ tình yêu nhỏ nhoi vô nghĩa kia, cho cháu có được địa vị và thành tựu như ngày hôm nay, đây là sai lầm sao?”
“Chú Hình, cháu biết chú rất tốt với cháu, nhưng cháu…”
“Được rồi! Đừng nói nữa, chú không muốn nghe,” Ông cụ Hình nói: "Lần trước cháu nói, cháu và cô ta chỉ là diễn kịch, là để cho ông nội cháu yên tâm.”
“…Đúng.”
“Vậy nói cho chú biết, sẽ mất bao lâu?”
“Bác sĩ nói sức khỏe của ông tôi rất tệ, cháu muốn những ngày cuối đời của ông ấy được sống trong vui vẻ.”
“Có nghĩa là, đến khi ông của cháu qua đời, cháu sẽ chia tay sạch sẽ với cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941314/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.