Cả hai đều là những người thông minh, Tô Cẩm Tinh nhanh chóng hiểu ý của anh.
Thương trường biến hóa thay đổi trong nháy mắt, anh vừa mới thương lượng việc kinh doanh đá quý với Alexander. Một khi tổng giám Vương phát hiện ra, có khả năng sẽ thử mọi cách để làm rối tung giao dịch này, tâm huyết mà bọn họ cực khổ diễn trò cũng uổng phí vô ích.
Tô Cẩm Tinh gật đầu: “Anh nói đúng, tốt hơn hết nên ký hợp đồng với Alexander trước.”
“Em nghĩ anh sợ điều này à?”
“Không phải sao?”
Tiêu Cận Ngôn bất lực thở dài: "Anh sợ tổng giám đốc Vương biết chuyện này, đồng nghĩa với việc ông ta biết được điểm yếu của anh. Nếu sau này, ông ta lợi dụng em để uy hiếp anh thì anh phải làm sao? Nếu ông ta đòi tiền và đá quý thì dễ bàn, nhưng người này hoàn toàn là một kẻ bỉ ổi, không hề có giới hạn, ngộ nhỡ em bị thương thì anh phải làm sao? Hơn nữa, không chỉ có ông ta, mấy năm nay một mình anh tung hoành trên thương trường, nhất định đã đắc tội không ít người, nếu những người này biết, muốn dùng em để trả thù anh, vậy anh phải làm sao? Anh không thể để em rơi vào nguy hiểm lần nữa.”
Tô Cẩm Tinh lắng nghe anh nói, một lúc lâu mới phản ứng lại, sau đó mới hiểu được anh đang nói điều gì.
“Anh… đã đắc tội rất nhiều người ư?”
"Trong kinh doanh, không có bạn bè vĩnh viễn, chỉ có lợi ích trường tồn. Anh muốn tối đa hóa lợi ích của bản thân, nhưng cái bánh lớn như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941313/chuong-301.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.