Xe chầm chậm đi lên con đường núi quanh co.
Khi độ cao tăng lên, nhiệt độ cũng từ từ giảm xuống.
Cuối cùng khi cả hai lên đến đỉnh núi, một cơn mưa nhẹ như sương mù bắt đầu rơi trên bầu trời.
Nói là mưa nhưng lại không làm ướt người, giống như những phân tử nước lơ lửng trong không khí sau đó dính vào người.
Anh dừng xe, chống xe rồi ôm cô xuống, nhẹ nhàng vô cùng.
Nhìn vết bàn tay đỏ tươi như máu trên quần áo của cô, anh thở dài: “Làm bẩn quần áo của em rồi.”
Tô Cẩm Tinh nhìn xuống, cởi chiếc áo khoác nhỏ của mình xuống rồi lật ngược nó lại và để lên tay trái của anh.
“Dù sao cũng đã bẩn rồi, có bẩn thêm nữa cũng không sao, anh không chịu đi bệnh viện thì cũng phải cầm máu.”
Anh cong khóe môi, ngoan ngoãn “ừm” một tiếng.
Tô Cẩm Tinh cầm tay anh, mở ra, lông mày liền nhăn lại.
Trên tay là một vết thương sâu dài, lúc nãy anh nắm chặt tay để lái xe nên khi cô vừa mở tay anh ra, máu tuôn ra như vòi phun.
Tô Cẩm Tinh nhanh chóng dùng áo quấn chặt vết thương, may mà áo khoác có hai ống tay làm dây để buộc chặt lại.
Tiêu Cận Ngôn nhìn đôi tay của mình giống như một cái đống lộn xộn, không khỏi dở khóc dở cười nói: “Cái này … hơi xấu.”
“Dù sao ở đây cũng không có ai, chỉ có mỗi em! Em cũng không chê anh xấu.”
“Thật sao?”
“Thật, không xấu chút nào.”
Anh gật đầu: “Được.”
“Nhưng ngày mai ngắm bình minh xong phải đến bệnh viện băng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941309/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.