“Bác sĩ tâm lý cũng không biết tại sao.” Anh cười: “Cũng không trách được bác sĩ, ngay cả bản thân anh nghĩ cũng không thể tin được.”
Tô Cẩm Tinh nhỏ giọng hỏi: “Anh thực sự chưa từng đến núi Vân Đài bao giờ sao?”
“Đúng vậy, chưa từng đến bao giờ.”
“…À.”
“Em không tin sao? Chuyện này quả thật có chút kỳ lạ, chính anh cũng không biết tại sao lại như vậy.”
Tô Cẩm Tinh nói: “Anh có thể… giới thiệu bác sĩ tâm lý của anh cho tôi được không?"
Nụ cười của Tiêu Cận Ngôn biến mất: “Sao vậy? Em cũng bị bệnh à?”
“Không, tôi không sao.”
“Vậy là bọn trẻ…”
“Bọn trẻ cũng không sao, tôi chỉ muốn hỏi cô ấy vài câu.”
Tiêu Cận Ngôn hiểu ra: “Về Tiên sinh?”
Cô liếm môi gật đầu: “Ừ."
Anh cười chua chát: “Em thẳng thắng thật, không giấu giếm sự quan tâm của mình dành cho Tiên sinh."
Tô Cẩm Tinh nói: “Tôi cảm thấy thẳng thắng một chút vẫn tốt hơn, tốt nhất là hãy làm rõ mọi thứ ngay từ đầu, còn hơn là hiểu lầm.”
“Hiểu lầm cái gì?”
“…”
“Hiểu lầm em hòa nhã với anh như vậy là vì xem anh là thế thân của anh ta sao?”
“…”
“Hiểu lầm em giả vờ yêu nhau với anh là để cho ông nội xem, em thực ra không hề quan tâm đến anh sao?”
Tô Cẩm Tinh thở dài: “Anh cần gì phải…”
“Cần gì phải nói rõ ra sao?” Tiêu Cận Ngôn hừ nhẹ: “Cẩm Tinh, nói ra thì ít nhất anh cũng có thể cảnh báo bản thân, tất cả nụ cười và sự thân mật của em với anh thực sự là dành cho một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941310/chuong-298.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.