Tô Cẩm Tinh đang chờ đợi giây phút này.
Tổng giám đốc Vương hôm nay mang theo quá nhiều người, một mình cô không thể đối phó hết, hơn nữa phòng bệnh này chỉ có đúng một cửa ra vào, cửa sổ cũng không có, cô không thể chạy trốn được.
Nếu cô muốn rời khỏi đây một cách an toàn, chỉ có một con đường duy nhất là không chế Tổng giám đốc Vương này.
“Bỏ bàn tay bẩn thỉu của ông ra!”
Mũi dao chạm vào da thịt truyền đến một cơn nhói buốt, Tổng giám đốc Vương không dám manh động.
Ông ta từ từ buông tay đang ôm lấy cô ra, cười gượng hai tiếng: “Cô Tô, cô làm gì vậy? Có gì thì từ từ nói.”
Tô Cẩm Tinh ngước mắt lên nhìn khoảng hơn chục người đàn ông vạm vỡ khác trong phòng rồi nghiêm nghị nói: “Bảo bọn họ đi ra ngoài, sau đó chúng ta nói chuyện."
“Như vậy không được… ah !!”
“Nhanh lên!”
Tô Cẩm Tinh dùng sức, mũi dao trực tiếp cắt qua da trên cổ Tổng giám đốc Vương, máu khẽ rỉ ra.
Người ở trong phòng bệnh không nghĩ tới cô sẽ làm thật, lúc này đều cảm thấy vô cùng khẩn trương.
Tô Cẩm Tinh thấp giọng: “Tổng giám đốc Vương, tôi không có nhiều kiên nhẫn để nói nhảm với ông.”
“Cô Tô, cô không cần phải làm như vậy chứ! Cho dù gϊếŧ tôi, cô cũng phải trả giá! Cái mạng rẻ rúm của tôi không đáng để cô ra tay đâu…”
“Tôi bị ung thư.” Tô Cẩm Tinh nói: “Tổng giám đốc Vương không cần kiểm tra, tôi sắp chết rồi, vì vậy ông không dọa được tôi đâu.”
Nói xong cô làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941307/chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.