Bên ngoài bỗng nhiên truyền tời một vài thanh âm.
“Lại tới rồi sao?”
“Không biết người bên trong chọc tới ai, mấy ngày lại tới một lần, dọa người ta sợ chết khiếp…”
“Đây là bệnh viện! Sao không có ai ngăn cản? Cứ để nhóm người này vào như vậy sao?! Gọi cảnh sát đi!”
“Vô dụng thôi, đã báo cảnh sát bắt bọn họ lại vài lần rồi, nhưng vài ngày sau bọn họ lại tới, dù sao bọn họ cũng không phạm tội nghiêm trọng gì, nên giam vài ngày là được thả ra.”
“Mỗi lần đến bọn họ đều không làm hại ai, chỉ là không muốn cho người trong kia sống tốt thôi…”
Ầm…
Cánh cửa phòng bị một cú đá mạnh mẽ mở tung.
Lưu Phấn theo bản năng rụt người lại, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi.
Mười mấy người đàn ông to lớn mặc đồ đen bước vào, người đi cuối đóng cửa lại chặn tầm mắt từ bên ngoài.
“Ông Lưu, mấy ngày không gặp, ông hồi phục thế nào rồi?”
Nhìn thấy người trước mặt, Lưu Phấn rùng mình một cái: “Anh muốn thế nào? Tay của tôi đã bị các người đánh gãy còn chưa đủ sao.”
Đúng lúc này, một bóng người quen thuộc từ phía sau người đàn ông mặc đồ đen đi ra, trên tay cầm một con dao, nhếch mép nói: “Ông Lưu, ông đã thấy vết sẹo trên đầu tôi chưa? Dù có phế tay của ông đi cũng không bù nổi vết sẹo này của tô đâu.”
“Tổng giám đốc Vương!” Lưu Phấn xoay người quỳ xuống giường bệnh: “Tổng giám đốc Vương, người đánh ông không phải tôi!"
“Đúng vậy, không phải ông.” Tổng giám đốc Vương chế nhạo: “Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941306/chuong-294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.