Mưa rơi cả đêm.
Lúc Tô Cẩm Tinh tỉnh dậy, trong không khí vương mùi cỏ và đất nhàn nhạt.
Nhiệt độ hôm nay hơi thấp, đặc biệt là khi bên cạnh không có ai.
Một chiếc giường lớn chỉ còn lại một mình cô, nhưng may thay thời tiết hôm nay không tệ, mặt trời cũng không chói lắm, chiếu từ ngoài cửa sổ vào, trải khắp lên giường.
Tô Cẩm Tinh đột nhiên có cảm giác như kiếp người đã qua, khoảng thời gian đã qua đó cô cũng đều tự mình thức dậy trên giường thế này, cảm nhận ánh sáng mặt trời âm ấm chiếu lên người mình, ga giường bên cạnh vẫn còn vết hằn xuống, chứng minh đêm hôm trước anh có mặt ở đây, nhưng rồi cũng rời đi thật sớm.
Hà Hiểu Hiểu gọi điện đến: “Cẩm Tinh, sao cậu ngủ như chết vậy? Tớ ấn chuông cả nửa ngày mà không ai mở cửa hết.”
Tô Cẩm Tinh vò vò đầu tóc: “Tớ ra ngay đây… Hiểu Hiểu, cậu đang ở đâu? Khách sạn lớn Dung Thành à?”
“Đúng rồi, phòng 0826 nè, sinh nhật cậu mà, tớ không đi nhầm phòng được. Tớ gõ cửa nửa buổi rồi…”
“Tớ không có ở khách sạn…”
“Không có ở khách sạn?! Ồ tớ biết rồi, cậu dắt mấy đứa nhỏ và dì Lưu ra ngoài ăn cơm rồi đúng không? Thế bây giờ cậu ở đâu? Tớ sang tụ họp với mọi người, hôm nay tớ có một tin tức quan trọng cần nói cho cậu!”
“Tin tức gì?”
“Cậu cho tớ biết cậu đang ở đâu trước đã!” Hà Hiểu Hiểu hưng phấn không thể tả: “Tớ mà nói cho cậu biết thì cậu vui chết mất thôi!”
“Tớ đang… đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941302/chuong-290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.