Tiêu Cận Ngôn dồn thêm sức ôm chặt lấy cô.
Anh cúi đầu, không nhịn được mà hôn lên mặt cô: “Cẩm Tinh, Cẩm Tinh…”
Tim đau không gì tả được, cuống họng như bị nghẹn lại bởi một mớ bông gòn vừa dày vừa cứng vậy, anh cảm thấy mình bây giờ giống như một cái miệng chai nhỏ nhưng bụng chai lại to, bên trong sóng gió cuộn trào nhưng không cách nào nói ra được.
Anh chỉ có thể lặp đi lặp lại tên cô, nghe tiếng khóc xé tim gan của cô.
Nỗi đau mất con của một người phụ nữ phải đau đến nhường nào, anh có thể cảm nhận được, nhưng sự công kính đến từ cả tâm lí và sinh lí, anh biết…
Ngoài việc cùng cô khóc đứt ruột đứt gan ra anh không làm được gì khác.
Rõ ràng đứa con đó là con của tiên sinh, nhưng tại sao tim anh cũng đau như bị lưỡi dao đã mòn cứa tới cứa lui vậy?
Đau đến mức hoàn toàn quên mất vết thương trên tay, quên mất mình… không phải là tiên sinh.
Cô gái trong lòng anh đã khóc đến mức quên mất sự bình tĩnh ban nãy, giống như đã tự mình tan ra, hoà làm một với nước mắt.
Tiêu Cận Ngôn ôm cô vào lòng, để cô ngồi trên đùi mình, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô: “Khóc đi, khóc ra rồi sẽ dễ chịu hơn.”
“Tiên sinh…” Giọng cô đã khàn đi.
“Anh đây, anh luôn ở đây.”
“Tiểu Thần…”
Anh ôm chặt cô, giọng nói dịu dàng hơn cả nước: “Anh hiểu rồi, anh đã hiểu tại sao em lại liều mạng cứu con bé như vậy, em yên tâm đi, sau này con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941301/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.