Ánh mắt của anh làm người khác nóng ran.
Nhưng… lại rất dịu dàng.
Tiêu Cận Ngôn miễn cưỡng đứng dậy, Tô Cẩm Tinh giật mình: “Anh định làm gì?”
“Đừng sợ, tôi chỉ đi tắt đèn thôi.”
Lúc anh đứng dậy, cánh tay trái không khỏi động đậy theo, anh cắn chặt răng ngay lập tức.
“Hay là tôi đi thì hơn…”, Tô Cẩm Tinh cũng đứng dậy theo, đưa tay ra, do dự có nên đỡ anh không.
Không đỡ thì trông anh bây giờ không ổn lắm, nhưng nếu đỡ anh thì…
Nửa người trên anh bây giờ trống không, chiếc khăn ở eo cũng có vẻ được vắt ngang không chặt lắm.
Nếu đèn chưa tắt khăn đã rớt thì…
Lúc nội tâm Tô Cẩm Tinh còn đang dằn xé thì đột nhiên trước mắt bỗng chỉ còn một màu đen…
Đèn đã bị anh tắt đi mất.
Cả thế giới đột ngột chìm vào bóng đen, Tô Cẩm Tinh bỗng hoảng hốt: “Tiêu Cận Ngôn?”
“Hửm?”
Một giọng nói vang lên.
Trầm ấm, sâu lắng, mang theo sự khàn khàn thu hút.
Anh hỏi: “Tiên sinh gọi em là gì?”
“…Cẩm Tinh.”
“Được, Cẩm Tinh.”, Lúc câu nói này vang lên, giọng anh đã gần kề bên tai cô.
Anh ngồi xuống sau lưng cô, chiếc giường êm ái đột ngột lún xuống.
“Cẩm Tinh, qua đây.”
Hồi ức về đêm đầu tiên gặp tiên sinh ở khách sạn lớn Dung Thành lại ùa về, tim Tô Cẩm Tinh như lệch nhịp.
“Anh… anh nói gì?”
“Anh nói, qua đây.”
Cảnh tượng này, đêm đen này, giọng nói này.
Cô cảm giác như tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô không động đậy, nhưng lại nghe thấy người sau lưng mình nói tiếp:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941300/chuong-288.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.