“Gì cơ?”
Tiêu Cận Ngôn nhắm mắt lại, khẽ npói: “Giống với yêu cầu của em, đừng cố ý phân biệt tôi và anh ta trước mặt con nữa được không?”
“…”
“Tôi biết em nghĩ gì, em không muốn tiên sinh bị người ta quên đi, vậy nên em bắt mình phải nhớ kĩ anh ta, đây là chứng cứ cho việc anh ta đã từng tồn tại. Các con vẫn còn nhỏ, hơn nữa cách ba năm rồi, có thể không nhớ rõ diện mạo của anh ta nữa, vậy nên mới nhầm tôi thành anh ta, hoặc có thể cho rằng hai người là một.”
“…”
“Tôi không hề muốn xoá đi dấu vết anh ta từng tồn tại, anh ta rất tốt với các con, điều này tôi biết, tôi rất cảm ơn anh ta. Em có thể vì anh ta mà nhốt mình trong một đoạn hồi ức ấy, nhưng các con còn nhỏ, sau này chúng cần phải học tập, sinh sống, tôi muốn môi trường sống của chúng đơn giản một chút.”
Tô Cẩm Tinh hỏi ngược lại: “Thế nào mới là đơn giản đây?”
“Bố yêu chúng, mẹ cũng yêu chúng, ông cố, ông nội Lâm, bà ngoại, còn có dì Hiểu Hiểu cũng yêu chúng, đơn giản như thế là được.”
Tô Cẩm Tinh cúi đầu, liếm môi, không nói gì.
“Còn nữa, trước kia chúng ta đã hứa rồi, phải diễn một đôi vợ chồng ân ái trước mặt ông nội, để ông vui vẻ sống nốt quãng thời gian cuối đời này. Nếu còn nhấn mạnh sự tồn tại của người bố kia mãi, ông nội sẽ nghĩ gì đây?”
Tô Cẩm Tinh nhớ lại những lời bác Lâm nói buổi tối, ông nội Tiêu đã nhìn ra sơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941299/chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.