Cô có thể nhìn thấy cảm xúc lấp ló trong mắt Tiêu Cận Ngôn.
Mong chờ, hay nói chính xác hơn là cầu mong.
“Không có.”, Tô Cẩm Tinh xoay mặt sang chỗ khác: “Cho dù là một người xa lạ gặp khó khăn tôi cũng sẽ giúp hết sức mình, huống hồ gì anh còn là bố của mấy đứa nhỏ.”
Tiêu Cận Ngôn im lặng hồi lâu, nhẹ gật đầu: “Đúng vậy, em luôn là một cô gái lương thiện.”
“Chúng ta đừng bàn đến chuyện này được không?” Tô Cẩm Tinh nói: “Cánh tay anh có bị làm sao không? Có cần đi bệnh viện không?”
Mặt Tiêu Cận Ngôn trắng bệch, hơi cúi mặt, lắc đầu: “Không cần.”
“Còn đau không?”
“Hơi đau nhưng chịu được.”
Nhưng Tô Cẩm Tinh đã thấy rõ anh vẫn giữ chặt cánh tay trái, chặt đến nỗi cả người hơi run lên.
“Đừng nói việc này nữa.”, Tiêu Cận Ngôn chủ động đổi chủ đề: “Em vừa nói vị khách hàng muốn cái vòng dây đeo tay đính đá ấy, tôi vừa nghĩ ra một cách.”
Tô Cẩm Tinh lập tức có hứng: “Cách gì?”
“Tôi nghĩ nếu là nam thì đa số sẽ đặt nhẫn hoặc kiểu trang sức như kẹp cravat, vòng dây đeo tay thì về cơ bản là phụ nữ thích nhiều, hơn nữa sẽ là phụ nữ ở độ tuổi trẻ.”
Tô Cẩm Tinh cau mày nói: “Tại sao lại là phụ nữ trẻ?”
“Đây cũng là một tỷ lệ tượng trưng thôi, đại đa số phụ nữ trên bốn mươi tuổi lúc chọn trang sức cho tay thì đều sẽ chọn vòng ngọc chứ không phải dây đeo. Bất kể là vàng, bạc hay ngọc, họ dường như thích những thứ có trọng lượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941298/chuong-286.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.