Tô Cẩm Tinh ngớ ra.
Tiêu Cận Ngôn quan tâm đến sự có mặt của hai đứa nhỏ nên cũng không tiếp tục nói nữa. Nhưng cũng may mà hai đứa nhỏ ngồi ở ghế sau đang nghiên cứu xem ai có tay to hơn có thể bịt kín lỗ tai, không để ý đến sóng ngầm bắt đầu khởi động giữa hai người.
Anh khởi động xe, phóng xe về hướng nhà cũ.
Tích tích tích…
Âm báo SMS.
[Cô Tô, tôi biết có một tiệm hoành thánh nhỏ vừa mới mở ở Nam Thành, tuy rằng chỉ là quán ăn ven đường nhưng hương vị rất ngon. Cuối tuần nếu cô có rảnh thì chúng ta đến ăn thử được không? - bác sĩ Trần.]
“Ai?” Tiêu Cận Ngôn đoán được: “Bác sĩ kia à?"
“…Ừm.”
“Hẹn em cuối tuần gặp mặt sao?”
“…Ừm.”
“Em định đi?”
Tô Cẩm Tinh nói: “Bác sĩ Trần là chuyên gia về bệnh gan. Vì Tiểu Thần, tôi buộc phải đi. Có lẽ anh ấy có cách.”
Tiêu Cận Ngôn cau mày: “Tôi cũng đang cố hết sức tìm một người phù hợp.”
“Ừ, nhưng nhiều thêm một con đường thì tốt hơn.”
Tiêu Cận Ngôn hỏi: “Nếu Tiểu Thần không phải em sinh ra, sao em lại quan tâm đến chuyện của nó như vậy? Hoắc Hàn không quan tâm đến nó, không phải nó còn có một người mẹ à? Tôi có thể tìm mẹ nó, bảo cô ta đến đón, em cũng không cần phải mệt mỏi như vậy…”
“Không!” Tô Cẩm Tinh quả quyết từ chối: “Trong lòng tôi, Tiểu Thần không khác gì con tôi.”
“Vậy nếu một ngày mẹ ruột của nó quay lại tìm nó thì sao? Em chẳng thể giữ mãi đứa bé mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941285/chuong-273.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.