Tiêu Cận Ngôn dùng thân thể của mình ngăn chặn tầm mắt của cô, đồng thời cũng chặn ánh nhìn sang bên này của bác sĩ Trần: “Tôi đã kiểm tra chiếc xe máy đó, có mấy màu. Trước đó Lục Đình đã từng đi xe màu đen. Em thích màu đen ư?”
Tô Cẩm Tinh cuối cùng cũng phản ứng lại được anh muốn nói gì.
Cô lắc đầu: “Không có.”
“Vậy thì tại sao ngày đó em lại muốn đi cùng Lục Đình? Tôi vẫn nhớ rằng mắt em dán vào chiếc xe máy đó không rời dù chỉ một giây.”
Tô Cẩm Tinh hít một hơi thật sâu, không để ý đến anh, đi thẳng đến chỗ bọn trẻ.
Cả Tiểu Dương và Viên Nguyệt đều ngoan ngoãn rúc vào vòng tay cô, nói rằng ngày nào chúng cũng nhớ cô.
Bọn nhỏ là thiên thần, mỗi lần ôm thân thể mềm mại của các con, cô đều cảm thấy như mọi phiền muộn, buồn bực trở thành hư không, như đang ôm ấp hy vọng vào tương lai.
“Mẹ, mẹ và bố vừa mới cãi nhau à?”
“Không có.” Tiêu Cận Ngôn đi tới, một tay bế con gái lên, tay kia vẫn dắt Tiểu Dương, chậm rãi đi tới bãi đậu xe: “Bố và mẹ không cãi nhau.”
Tiểu Dương phồng má: “Nhưng mà bố, bố có vẻ có chút không vui.”
Tiêu Cận Ngôn liếc nhìn Tô Cẩm Tinh một cái, nhẹ giọng nói: “Đó là bởi vì công việc của mẹ con hôm nay rất vất vả, bố hơi lo lắng.”
Tiểu Dương lập tức hiểu ra: “Hì hì, bố đang ghen! Trước kia má Phúc đã dạy con rồi, mỗi lần bố nói chuyện như thế này luôn khiến người ta cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941284/chuong-272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.