Còn chưa vào cửa đã chợt nghe thấy tiếng cười sảng khoái của ông nội Tiêu.
Ngoài ra còn có một giọng nữ trung niên, rất nhẹ nhàng.
Bác Lâm đi vào phía sau bọn họ, thấp giọng nhắc nhở: “Phải rồi cậu chủ, bạn của cậu và vợ cùng nhau đến thăm bệnh, đến sớm hơn cậu một chút.”
“Bạn?”
“Vâng, lại còn là một người da đen, nói là bạn của cậu. Còn đem rất nhiều mỹ phẩm chăm sóc da địa phương cho ông chủ nữa chứ.”
Tô Cẩm Tinh cũng thoáng hoang mang, Tiêu Cận Ngôn có bạn da đen từ khi nào thế?
Nhưng cũng có thể, từ khi cô kết hôn lúc trước đến hiện giờ đã ly hôn, bản thân cô hầu như không tham gia vào các mối quan hệ xã hội của anh, hầu như tất cả bạn bè của Tiêu Cận Ngôn mà cô biết đều là bạn học trong trường.
Bạn bè sau khi đi làm việc, chỉ sợ Dương Tuyết Duyệt cũng biết nhiều hơn cả cô.
Trên ghế sô pha trong phòng khách, ông cụ Tiêu đang ngồi ở ghế chính, đối diện với ông là một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest, nhưng nước da của anh ta không quá ngăm đen, ít nhất thì nó khác với những người bản địa Châu Phi da đen nhẻm thường thấy ở trên TV. Nước da của anh ta ngược lại trông giống màu nâu của vùng Trung Đông hơn.
Bên cạnh anh ta là một người phụ nữ châu Á mặc sườn xám, khuôn mặt xinh đẹp và khí chất tao nhã, tóc xõa thẳng xuống thắt lưng, chiếc sườn xám màu trắng như trăng phách họa nên vòng eo vô cùng thướt tha của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941286/chuong-274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.