Cô vừa dứt lời, Tiêu Cận Ngôn cũng ngẩn người.
Hình như anh vừa buột miệng gọi… Cẩm Tinh?
Anh chưa bao giờ gọi cô là Cẩm Tinh, hoặc là gọi cả tên Tô Cẩm Tinh, hoặc là gọi biệt danh Tiểu Tinh Tinh.
Vừa rồi, hình như anh đã gọi cách xưng hô kia rất thuận mồm, tựa như vô thức gọi ra, bản thân anh cũng lập tức cảm thấy bất ngờ.
Có lẽ là vài ngày trước nghe Trần Phán gọi cô là chị Cẩm Tinh nhiều nên anh cũng bị ảnh hưởng.
“Tiêu Cận Ngôn, anh vừa gọi tôi là gì?”
“Xin lỗi em.”
“Tại sao lại phải xin lỗi.”
“Gần đây tôi bị ảnh hưởng bởi thư ký Trần nên gọi nhầm tên em, sau này tôi sẽ không thế nữa.”
Tô Cẩm Tinh vẫn bán tín bán nghi.
Trần Phán luôn gọi cô là chị Cẩm Tinh, sau đó cô cảm thấy để cô ta gọi mình là chị hơi kỳ quái nên đã dứt khoát bảo cô ta gọi thẳng tên mình là được.
Trần Phán cũng là một cô gái tốt tính, gọi một hai lần đã rất thuận mồm.
Hóa ra cô ta đã vô hình chung ảnh hưởng đến Tiêu Cận Ngôn, lúc nãy trong một khoảnh khắc thoáng qua, suýt nữa cô đã tưởng…
Tô Cẩm Tinh nghĩ ngợi vẫn thấy nên hỏi thì sẽ yên tâm hơn.
“Tiêu Cận Ngôn, tôi có thể hỏi anh một chuyện không?”
“Chuyện gì?”
“Anh… hôm đó chỉ có một mình anh đến nghĩa trang thắp hương cho hai bác thôi ư?”
Tiêu Cận Ngôn ngẩn người: “Ý của em là, tôi nên dẫn theo ai đi cùng ư? Cô Ngô chăng?”
“Không phải, không phải cô Ngô, ý của tôi là,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941276/chuong-264.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.