Hàng lông mi của Tô Cẩm Tinh run lên, nhưng cô không đáp lời anh.
Sắc mặt Tiêu Cận Ngôn lập tức trở nên u ám, Tô Cẩm Tinh quay đầu sang lén lút liếc nhìn anh, chỉ thấy anh đang mím môi thật chặt, phần cằm vốn đã góc cạnh nay càng trở nên góc cạnh hơn, cả người như toát ra một luồng khí lạnh lẽo.
“Đừng nhìn tôi, nhìn đường đi.” Tiêu Cận Ngôn nói.
Nhìn trộm người ta bị người ta bắt gặp, Tô Cẩm Tinh vội vàng thu lại ánh mắt, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thành phố H đã thật sự rất khác so với lúc cô rời đi, con đường này là con đường mà họ phải đi qua khi đến trường. Lúc đầu thực ra chú Tiêu đã bố trí xe và tài xế, nhưng khi ấy bọn họ lén lút yêu đương nên đã nghĩ cách thoát khỏi tầm mắt của bố mẹ.
Tiêu Cận Ngôn mua một chiếc xe đạp, kiểu dáng rất ngầu, màu đen tuyền. Hàng ngày, anh đều vội vàng đến tìm cô trước khi tài xế rời giường, đứng dưới bệ cửa sổ phòng Tô Cẩm Tinh, dùng một viên đá nhỏ gõ lên cửa sổ.
Đây là ám hiệu của họ.
Xe đạp địa hình không có chỗ ngồi phía sau nên Tiêu Cận Ngôn đã ôm cô ngồi lên thanh đỡ phía trước của xe, đạp chân một cái là chiếc xe sẽ nhẹ nhàng tiến về phía trước, băng qua con đường không mấy rộng rãi trước mặt.
“… Tôi nhớ trước đây con đường này trồng rất nhiều hoa gạo, những đóa hoa nở rộ trông rất đẹp.”
Tiêu Cận Ngôn cũng liếc mắt nhìn ra bên ngoài, giọng điệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941277/chuong-265.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.