Chương trước
Chương sau
Tất nhiên Tô Cẩm Tinh biết họ không phải là cùng một người.
Trước đây…
Tô Cẩm Tinh nhớ lại những lần suýt chút nữa bản thân cô đã nhận nhầm là cảm giác tội lỗi lại bùng lên trong lòng cô.
Cô cau mày nói: “Cậu đừng lo lắng, tớ biết phải làm gì.”
Hà Hiểu Hiểu vẫn thấy không yên tâm lắm, bĩu môi nói nhỏ: “Trước đây chẳng phải chúng ta đã nói rồi ư, phải cắt đứt với quá khứ. Con người tiên sinh rất tốt, nhưng dù sao thì anh ấy cũng đã qua đời. Cậu vẫn phải sống cuộc sống của mình.”
“Hiểu Hiểu, để tớ nói cho cậu biết một chuyện.” Tô Cẩm Tinh liếm môi: “Tớ cũng vừa mới biết thôi, thực ra có khả năng là tiên sinh vẫn còn sống…”
“Cái gì cơ?” Hà Hiểu Hiểu trợn to hai mắt, lập tức che miệng lại vì sốc: “Anh ấy chưa chết ư? Thật hay giả vậy? Vậy bây giờ anh ấy đang ở đâu?”
Tô Cẩm Tinh lắc đầu: “Tớ không biết.”
“Vậy bây giờ cậu định làm gì? Tìm anh ấy ư?”
Tô Cẩm Tinh cười khổ: “Thực ra tớ cũng không biết mình nên làm gì. Hiểu Hiểu à, sắp bốn năm rồi, nếu anh ấy vẫn còn sống nhưng lại không đến tìm tớ, liệu điều đó có chứng tỏ rằng… anh ấy đã quyết định cắt đứt quan hệ với tớ không?”
Hà Hiểu Hiểu tỏ ra khó xử: “Không thể nào… trước đây tiên sinh đối xử tốt với cậu như vậy, yêu thương cậu đến tận xương tủy, theo lý mà nói thì không thể có chuyện đó được. À đúng rồi, cậu nói xem, liệu có phải tiên sinh bị mất trí nhớ không?”
Tô Cẩm Tinh tiếp tục lắc đầu: “Hiểu Hiểu, thực ra tớ đang nghĩ là nếu tớ và anh ấy chia tay nhau như này, liệu có phải đây mới là kết cục tốt nhất đối với hai bọn tớ không?”
“Cậu nói linh tinh gì vậy! Những người yêu nhau thì nên ở bên nhau mới đúng chứ! Hơn nữa cậu và tiên sinh khó khăn lắm mới đến được với nhau, tại sao lại đột nhiên muốn buông tay như vậy?”
“Bởi vì tớ yêu anh ấy.” Tô Cẩm Tinh nói, đôi mắt trong veo: “Nếu tớ và anh ấy chia tay nhau mới là sự lựa chọn tốt nhất dành cho anh ấy, vậy thì tớ nhất định sẽ rời xa anh ấy.”
Hà Hiểu Hiểu trở nên lo lắng: “Vậy cậu không định nói cho anh ấy biết chuyện đứa bé…”
Nói được một nửa, Hà Hiểu Hiểu liền vội vàng ngậm miệng lại.
Chuyện đó mãi mãi là một vết sẹo khó lành trong lòng Tô Cẩm Tinh. Nếu không vì chuyện đó thì cô cũng sẽ không đón Tiểu Thần về bên mình và chăm sóc cho cô bé, bây giờ còn vì bệnh của cô bé mà lao tâm khổ tứ, chạy vạy khắp nơi.
Nhìn ra được sự xót xa của bạn mình, Tô Cẩm Tinh mỉm cười an ủi cô ấy: “Nếu tớ đã hạ quyết tâm sẽ rời xa anh ấy thì tớ sẽ không nói cho anh ấy biết chuyện đó nữa.”
“Vậy cậu cứ một mình chịu đựng như vậy ư?”
“Tớ có thể làm được.” Tô Cẩm Tinh hít một hơi thật sâu, tự động viên bản thân: “Tớ đã trải qua những ngày tháng khổ cực của trước đây, bây giờ chắc chắn tớ vẫn có thể làm được.”

Hà Hiểu Hiểu vẫn còn việc phải làm, sau khi dặn dò Tô Cẩm Tinh hết lần này đến lần khác là nhất định phải bớt chút thời gian đến tham gia chương trình, cô ấy liền vội vã rời đi.
Cứ thần thần bí bí như vậy.
Tô Cẩm Tinh đã rời thành phố H gần bốn năm, thành phố này đã rất khác so với những gì nằm trong ký ức của cô.
Cảnh vật còn như thế, huống chi con người?
Rất nhiều chuyện đã xảy ra trong hơn ba năm qua.
Từ một tiểu thịt tươi, Hoắc Hàn đã trở thành sao nam hạng nhất vô cùng hot, địa vị cao quý không gì sánh kịp. Hầu như những gì anh ta có được đều là nhờ vào việc lợi dụng Hà Hiểu Hiểu.
Tô Cẩm Tinh hiểu cô ấy, cô ấy là một cô gái vô cùng đơn thuần, nhiệt tình, có nghĩa khí, cũng khá ngốc nghếch. Tật xấu duy nhất của cô ấy chính là không thích bị quản thúc và bó buộc.
Năm đó, cũng vì nắm được điểm này của Hà Hiểu Hiểu nên Hoắc Hàn lợi dụng được cô ấy, có được sự tin tưởng của cô ấy mà từng bước từng bước leo lên thẳng mây xanh.
Cô vẫn nhớ đó là ngày mùa đông rất lạnh, dãy núi phủ đầy tuyết trắng, Hà Hiểu Hiểu hốt hoảng gọi điện cho cô, giọng nghẹn ngào gần như sắp khóc đến nơi.
Cô đã phải hỏi một lúc lâu mới hiểu rõ được đầu đuôi câu chuyện. Thực ra cũng khá đơn giản, Hoắc Hàn qua đêm với một fan hâm mộ nữ, cô gái kia sinh đứa bé ra, nhưng ngay từ lúc chào đời đứa bé đó đã bị bệnh gan, việc chữa trị sẽ tốn rất nhiều tiền, cô gái đó hoàn toàn không có khả năng chi trả, còn thân phận của Hoắc Hàn đã định sẵn là anh ta sẽ không thể cam tâm tình nguyện nhận đứa trẻ này.
Hà Hiểu Hiểu cảm thấy đứa bé thật đáng thương, muốn chữa trị cho nó, nhưng lại bị fans hâm mộ của Hoắc Hàn công kích một cách điên cuồng rồi bị bạo lực trên mạng.
Không thể không nói, có những cô gái đã phun ra những lời rất bẩn thỉu khi xúc phạm người khác. Cuối cùng người nhà Hà Hiểu Hiểu cũng biết chuyện này, họ suýt chút nữa đã cắt đứt quan hệ với cô ấy. Sau cùng may mà có Lục Tước ra mặt xử lý mới miễn cưỡng kiểm soát được tình hình. Nhưng đứa trẻ đó lại hoàn toàn trở thành một củ khoai nóng bỏng tay không ai muốn nhận.
Đưa nó đến viện phúc lợi, viện phúc lợi cũng không có nhiều ngân sách để cứu chữa cho nó. Hà Hiểu Hiểu thích trẻ con, từ việc cô ấy nhận nuôi Tiểu Hào cũng đã có thể nhìn ra. Cho dù có là người không thích trẻ con thì cô ấy cũng không thể trơ mắt nhìn một sinh mệnh tự sinh tự diệt ngay trước mặt mình như vậy.
Có lẽ đó cũng là sự an bài của ông Trời, Tô Cẩm Tinh của khi ấy cũng đang cần một niềm an ủi.
Thế là, đứa bé đó đã được đưa đến bên cạnh cô.
Cô đặt tên cho nó là Tiểu Thần, Nhật Nguyệt Tinh Thần, nghe rất giống người một nhà.
Và cho đến bây giờ, cô bé đó vẫn luôn nghĩ mình là con gái ruột của Tô Cẩm Tinh.
Đinh đinh đinh.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Tô Cẩm Tinh bừng tỉnh khỏi dòng ký ức, nhìn thời gian trên màn hình điện thoại, hóa ra đã đến giờ tan sở từ lúc nào không hay.
Là Trần Phán gọi điện đến.
“Alo?”
“Mẹ!” Là giọng của Tiểu Viên Nguyệt.
Nụ cười của Tô Cẩm Tinh cũng trở nên dịu dàng hơn: “Sao con lại dùng điện thoại của chị Trần Phán gọi cho mẹ?”
Có vẻ như Tiểu Viên Nguyệt đang rất vui, cô bé nói: “Vì điện thoại của bố đang bị anh trai cầm chơi game rồi ạ.”
“Chơi game ư?”
“Vâng ạ.” Tiểu Viên Nguyệt cười khúc khích: “Bố rất lợi hại, bố đã vượt hơn 300 cấp chỉ trong một ngày.”
“Hôm nay bố không làm việc ư? Chỉ chơi game với các con?”
“Không ạ, chị Trần Phán nói hôm nay bố không đi làm.”
Làm sao có thể chứ.
Hiện giờ tập đoàn Tân Phong đã không còn giống ba năm trước, quy mô đã tăng hơn mười lần, thành thật mà nói, có một điều mà Tô Cẩm Tinh phải công nhận là hầu như người nhà họ Tiêu đều rất có tài kinh doanh.
Tiên sinh đã như vậy, mà Tiêu Cận Ngôn cũng thế.
Tuy hai anh em họ có tính cách khác biệt, nhưng về điểm này thì bọn họ vẫn rất giống nhau.
“Mẹ ơi, bố đã hứa với con rồi, sau này mỗi tối bố sẽ kể chuyện cho con nghe để ru con ngủ!”
Tô Cẩm Tinh khẽ cau mày: “Bố muốn đón con về nhà bố ư? Viên Nguyệt, con bảo bố nghe điện thoại đi.”
“Vâng ạ.”
Đầu dây bên kia nhanh chóng đổi sang một người khác.
Một giọng nam quen thuộc vang lên: “Alo?”
Tô Cẩm Tinh sững người lại: “Anh lại hút thuốc à?”
“Sao em biết?”
“Mỗi lần hút thuốc, giọng của anh sẽ khàn đi rất nhiều.
“Hình như có một chút.”
“Anh ít hút thuốc lại đi.”
“Em đang quan tâm đến tôi ư?”
“Không, tôi chỉ sợ bọn trẻ hít phải khói thuốc thôi. Hai đứa vẫn còn bé, vẫn đang phát triển cơ thể. Nếu anh không biết rõ về sự nguy hiểm của việc hút thuốc lá thụ động thì anh có thể lên mạng tìm hiểu một chút.”
Tiêu Cận Ngôn ngẩn người, sau khi im lặng một lúc anh mới cười khổ, nói: “Tiểu Tinh Tinh, em vẫn hận tôi.”
“Tôi không có.”
“Có lẽ chính bản thân em cũng không nhận ra. Mỗi lần nói chuyện với tôi, em sẽ vô thức mọc gai nhọn khắp người để bảo vệ bản thân và cô lập tôi.”
Tô Cẩm Tinh không có tâm trạng nói về vấn đề này: “Anh là bố của bọn trẻ, còn hứa với Tiểu Viên Nguyệt là sẽ kể chuyện cổ tích cho con bé nghe trước khi đi ngủ, anh định để người đầy khói thuốc như vậy dỗ con gái ngủ ư? Tôi không thể quản được chuyện anh có để tâm đến sức khỏe của mình hay không, anh muốn hút là quyền tự do của anh, nhưng nếu làm tổn hại đến sức khỏe của bọn trẻ thì tôi tuyệt đối sẽ không nhượng bộ đâu!”
“Chúng ta nhất định phải như thế này ư?” Tiêu Cận Ngôn hỏi: “Tôi không hút thuốc, giọng tôi bị khàn là vì vừa chơi game với bọn trẻ, hưng phấn quá nên bị mệt, giọng cũng khàn đi luôn. Phổi em không tốt, bọn trẻ vẫn còn nhỏ, tôi tuyệt đối sẽ không hút thuốc trước mặt em và con đâu.”
Tô Cẩm Tinh cắn môi, không biết nên đáp lời như nào.
Hóa ra đó là lý do cổ họng Tiêu Cận Ngôn bị khàn…
Cô đưa tay day ấn huyệt thái dương, trầm giọng thở dài: “Xin lỗi anh, là tôi đã hiểu nhầm anh rồi. Tôi xin lỗi vì thái độ vừa rồi của mình.”
“Em không cần phải xin lỗi, em cũng chỉ lo cho bọn trẻ thôi.” Tiêu Cận Ngôn nói: “Tiểu Tinh Tinh, dù sao khách sạn cũng là khách sạn, người đông phức tạp, mà bọn trẻ cũng không thể ở trong khách sạn mãi được. Em đưa dì Lưu và bọn trẻ cùng quay về đi, dù sao thì ở nhà cũng có thể thoải mái hơn.”
“Không được.” Tô Cẩm Tinh từ chối: “Tôi thấy khách sạn Dung Thành rất tốt, không kém hơn ở nhà là bao.”
“Nhưng Tiểu Viên Nguyệt cứ quấn lấy tôi, đòi tôi kể chuyện cổ tích mỗi tối trước khi đi ngủ. Mà phòng của khách sạn Dung Thành còn hơi nhỏ, không đủ cho mấy mẹ con em ở.”
Phòng 0826 là phòng thường có ba phòng ngủ, tất cả đều rất nhỏ, các không gian đều được tận dụng tối đa. Tiểu Dương đang dần lớn, con gái và con trai nên ngủ riêng, ba phòng ngủ kia đủ cho bọn họ dùng, nếu thêm Tiêu Cận Ngôn thì sẽ không đủ.
“Em đã tan làm chưa?”
“Vẫn chưa…”
“Vậy em chờ một chút, tôi đến đón em.”
“Không cần đâu, tôi…”
Tiêu Cận Ngôn ngắt lời cô bằng một nụ cười gượng gạo: “Cẩm Tinh, em cứ coi như là tôi đi đón mẹ bọn trẻ đi, như vậy có được không?”
Như vậy… cũng được.
Chỉ là…
Giọng Tô Cẩm Tinh có vẻ hơi bất ngờ kèm theo một chút mơ hồ không xác định: “Anh vừa gọi tôi là gì cơ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.