Tất nhiên Tô Cẩm Tinh biết họ không phải là cùng một người.
Trước đây…
Tô Cẩm Tinh nhớ lại những lần suýt chút nữa bản thân cô đã nhận nhầm là cảm giác tội lỗi lại bùng lên trong lòng cô.
Cô cau mày nói: “Cậu đừng lo lắng, tớ biết phải làm gì.”
Hà Hiểu Hiểu vẫn thấy không yên tâm lắm, bĩu môi nói nhỏ: “Trước đây chẳng phải chúng ta đã nói rồi ư, phải cắt đứt với quá khứ. Con người tiên sinh rất tốt, nhưng dù sao thì anh ấy cũng đã qua đời. Cậu vẫn phải sống cuộc sống của mình.”
“Hiểu Hiểu, để tớ nói cho cậu biết một chuyện.” Tô Cẩm Tinh liếm môi: “Tớ cũng vừa mới biết thôi, thực ra có khả năng là tiên sinh vẫn còn sống…”
“Cái gì cơ?” Hà Hiểu Hiểu trợn to hai mắt, lập tức che miệng lại vì sốc: “Anh ấy chưa chết ư? Thật hay giả vậy? Vậy bây giờ anh ấy đang ở đâu?”
Tô Cẩm Tinh lắc đầu: “Tớ không biết.”
“Vậy bây giờ cậu định làm gì? Tìm anh ấy ư?”
Tô Cẩm Tinh cười khổ: “Thực ra tớ cũng không biết mình nên làm gì. Hiểu Hiểu à, sắp bốn năm rồi, nếu anh ấy vẫn còn sống nhưng lại không đến tìm tớ, liệu điều đó có chứng tỏ rằng… anh ấy đã quyết định cắt đứt quan hệ với tớ không?”
Hà Hiểu Hiểu tỏ ra khó xử: “Không thể nào… trước đây tiên sinh đối xử tốt với cậu như vậy, yêu thương cậu đến tận xương tủy, theo lý mà nói thì không thể có chuyện đó được. À đúng rồi, cậu nói xem, liệu có phải tiên sinh bị mất trí nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941275/chuong-263.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.