Chương trước
Chương sau
“Cái này à, phải hỏi mẹ con mới được.”
Hai bố con, cùng một vẻ ngoài và cùng một đôi mắt đầy mong chờ nhìn cô, Tô Cẩm Tinh cảm thấy hơi bất lực nhìn họ.
Cũng may ở phòng 0826 có ba phòng nhỏ, Lưu Uyển Chân và Viên Nguyệt ngủ một phòng, hai bố con họ ngủ một phòngnên cô vẫn còn có chỗ để ngủ.
“… Hai người đừng ồn ào khuya quá, tôi ngủ ở phòng khách.”
Cô vừa quay người đã bị anh nắm lấy cổ tay.
Tô Cẩm Tinh nhíu mày quay lại: “Sao vậy?”
Tiêu Cận Ngôn ôm con trai mình bằng tay không bị thương và kéo cô bằng tay còn lại. Nhưng hôm nay là một ngày mưa dầm, cánh tay của anh rất đau nên không thể dùng sức nhiều được.
Thực ra anh cũng không định dùng nhiều sức.
“Đừng đến phòng khách, ở lại cùng với con, được không?”
Đôi mắt của Tô Cẩm Tinh ánh lên vẻ dò xét.
Tiêu Cận Ngôn tiếp tục giải thích: “Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn để con trải nghiệm cảm giác mà chúng chưa từng trải qua thôi.”
“…”
“Được rồi, có con trai ở đây, tôi có thể làm gì được em chứ?”
“…”
“Tôi có một tin tức khác muốn nói với em, về người phù hợp…”
Tô Cẩm Tinh ngẩng đầu lên, nhưng nhẹ nhàng thoát khỏi cánh tay của anh. Khi bắt gặp ánh mắt khẩn cầu của con trai mình, cô không đành lòng, hơn nữa cô không thể bỏ qua tin tức của người phù hợp!
Tiêu Cận Ngôn mỉm cười, một tay ôm con trai, một tay nắm tay cô cùng nhau bước vào phòng ngủ.
Nói là phòng ngủ, nhưng nó thực sự chỉ là một phòng để ngủ.
Không có đồ đạc gì trong đó ngoại trừ một chiếc giường và một cái tủ.
Phòng 0826 khác với phòng 1231. Phòng 0826 chỉ là một dãy phòng kinh doanh bình thường, diện tích nhỏ hơn nhiều so với phòng 1231 nên chỉ đạt được những chức năng cơ bản nhất.
Giống như phòng tắm vừa tắm xong, thực ra chỉ bằng một nửa phòng 1231, chưa kể phòng tắm lớn tại nhà chính của nhà họ Tiêu, nơi này ngay cả phiên bản cấp thấp cũng không xứng nữa là.
Cô đã quen sống trong một căn nhà nhỏ tại hoa viên Tường Vi nhưng cả đời Tiêu Cận Ngôn chưa bao giờ phải chịu cảnh ấm ức thế này, làm gì đã nhìn thấy căn phòng nào khó coi đến vậy chứ?
Tô Cẩm Tinh hơi ngượng ngùng nói: “… Nơi này hơi nhỏ, không thể so với căn phòng của nhà họ Tiêu, giường cũng nhỏ, thôi thì ở tạm một đêm vậy.”
“Không đâu, phòng nhỏ khiến người ta cảm thấy an tâm vững dạ hơn.” Tiêu Cận Ngôn đặt con trai lên giường, ngồi xổm trên mặt đất giúp cậu cởi đôi dép lê nhỏ trên chân, khéo léo giúp cậu giũ chăn, chờ cậu nhóc lạch cạch chui vào trong chăn rồi anh mới đắp chăn cẩn thận cho con trai.
Thao tác của anh thuần thục, vừa nhìn giống như đã rất quen tay.
“… Trước đây anh cũng đã từng chăm sóc con cái à?”
Tiêu Cận Ngôn lên tiếng phủ nhận: “Không có, tôi chỉ làm điều này với con trai tôi thôi.”
“Vậy… sao nhìn anh làm điêu luyện thế?”
“Có lẽ sau khi làm bố rồi thì tự nhiên sẽ biết hết mọi việc chăng?” Tiêu Cận Ngôn khẽ cười: “Tôi cũng cảm thấy mình có vẻ khá giỏi trong việc chăm sóc trẻ con.”
Lần này, đổi lại là Tô Cẩm Tinh không nói nên lời.
Sau khi chăm sóc con trai xong, Tiêu Cận Ngôn quay lại nhìn cô, Tô Cẩm Tinh giống như là bị bỏng, vội vàng chạy đến bên giường, vén chăn lên nằm ở bên cạnh con trai, di chuyển nhanh như một con thỏ.
Tiểu Dương khẽ mở miệng hỏi: “Mẹ… mẹ luyện võ đó hả?”
Khuôn mặt Tô Cẩm Tinh nóng ran: “Không có, mẹ chỉ thấy hơi lạnh nên muốn chui nhanh vào chăn cho ấm.”
“À.” Tiểu Dương nói xong thì xích sát vào rồi ôm lấy cánh tay của cô: “Bố, bố cũng mau lên giường để sưởi ấm cho mẹ đi.”
Tô Cẩm Tinh tưởng rằng con trai đến gần cô vì muốn được sưởi ấm cho bàn tay nhỏ bé của mình, nhưng không ngờ tên nhóc này lại bảo Tiêu Cận Ngôn qua đây ư?
Cô cuống quít từ chối: “Không cần, không cần, đắp chăn lên một xíu là hết lạnh rồi, bây giờ mẹ không lạnh nữa.”
“Ừm, bố biết rồi.” Tiêu Cận Ngôn chậm rãi lên giường nằm bên cạnh của con trai, không nói lời nào.
Dù sao họ cũng đã cùng nhau lớn lên, tình cảm gắn bó hơn mười năm nên mọi thói quen sinh hoạt, thích và không thích, suy nghĩ trong đầu của đối phương lúc này đều đã quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.
Cứ cho là họ đã có một cuộc hôn nhân không bệnh mà chết hơn năm năm, cũng đã trải qua ba năm không hề liên lạc gì giữa nơi đất khách quê người, nhưng những thứ như thói quen luôn đáng sợ, chắc chắn có thể dễ dàng phơi bày nội tâm của mình ra.
Tiêu Cận Ngôn biết sự bối rối của cô và cô cũng biết rằng Tiêu Cận Ngôn không vạch trần sự bối rối của mình.
Họ gần như phối hợp rất ăn ý, không chê vào đâu được, đó là vì họ rất hiểu rõ nhau.
Loại cảm giác này…
Tô Cẩm Tinh cảm thấy rất khó chịu.
Giống như bản thân cô là một người trong suốt và dễ dàng bị anh nhìn thấu tận tâm can.
Tuy nhiên, dường như Tiêu Cận Ngôn không hề quan tâm đến sự ăn ý và bối rối nhỏ này mà anh đã đưa ra các chủ đề khác: “… Con muốn nghe câu chuyện nào?”
Tiểu Dương hồ hởi ngay: “Con muốn nghe… Người Sắt đại chiến Tôn Ngộ Không! Bố, con muốn biết siêu nhân của nước ta mạnh hơn hay siêu nhân nước ngoài mạnh hơn.”
“Nếu so sánh như vậy thì chắc chắn Tôn Ngộ Không của chúng ta giỏi hơn rồi. Tôn Ngộ Không lộn nhào một vòng là có thể bay được một vạn tám ngàn dặm, Người Sắt còn đang bay thì Tôn Ngộ Không đã đạp yêu quái trên mặt đất lôi cổ đến dập đầu trước mặt Đường Tăng nhận tội rồi, có khi Người Sắt còn chưa bay tới kịp nữa.”
Câu hỏi vô lý nhưng câu trả lời lại rất hợp lý.
Tô Cẩm Tinh tự nói thầm ông nói gà bà nói vịt.
“Bố, vậy Người Sắt và siêu nhân Điện Quang thì ai mạnh hơn?”
“Ừm, bố thấy Người Sắt mạnh hơn, dù sao lúc siêu nhân Điện Quang chiến đấu với quái thú có hơi ngốc, còn Người Sắt thì thông minh hơn.”
“Vậy Người Sắt và Poseidon, ai mạnh hơn?”
“Con còn biết cả Poseidon?”
“Dạ.” Tiểu Dương nói: “Poseidon là thần biển, biết bơi, nhưng Người Sắt thì không biết, đúng không?”
Tiêu Cận Ngôn gật đầu: “Có lý lắm, nếu Người Sắt xuống biển có khi còn bị rỉ sét nữa.”
“Ha ha ha, con biết là con đúng mà. Lúc ở trong trường Bob cứ cãi nhau với con là Người Sắt mạnh hơn, nhưng bố con cũng là một siêu anh hùng nên rất quen thuộc với họ, đúng không? Con vừa hỏi là bố biết ngay rồi, đợi khi nào về con sẽ nói cho cậu ấy biết con mới đúng.”
Tiêu Cận Ngôn hỏi: “Con rất muốn về nước ngoài à?”
Tiểu Dương im lặng rồi lắc đầu: “… Cũng không phải là rất muốn, con chỉ muốn ở cùng bố mẹ, em gái và bà ngoại thôi. Bố mẹ ở đâu thì con sẽ ở đó.”
“…”
“Nhưng bố rất bận, trước kia mỗi lần đi là đi mấy ngày. Lần này bố đi tận ba năm, bố à, các bạn trong trường đều nói con giả bộ khoe khoang, nói thật ra con không hề có bố…”
Tiêu Cận Ngôn ôm chặt con trai vào lòng: “Lần sau mời các bạn về nước chơi, bố sẽ thu xếp.”
“Có thật không?”
“Thật mà, có khi nào bố gạt con chưa?”
“Ô yeah!”
Hai bố con càng nói chuyện càng vui vẻ, Tiểu Dương là một đứa trẻ hướng ngoại, cho dù là ngày hay đêm, chỉ cần có cậu bé ở bên cạnh thig sẽ không buồn tẻ.
Tiêu Cận Ngôn đang hỏi về cuộc sống ở nước ngoài của cậu, về những gì cậu đã mắt thấy tai nghe, muốn biết thêm về cuộc sống và thói quen của con trai. Tiểu Dương trả lời từng câu một, thậm chí còn tranh trả lời trước, kể lại toàn bộ cuộc sống ở nước ngoài không sót một chữ nào cho anh nghe.
Tô Cẩm Tinh cứ lắng nghe, cô cảm thấy hơi mơ màng.
Trong lúc mơ màng, dường như cô nghe thấy điện thoại di động của anh rung lên, sau đó anh cầm di động đi tới bên cạnh cửa sổ nghe điện thoại.
Phòng ngủ yên tĩnh trở lại.
Tiểu Dương trằn trọc tới quá nửa đêm, ngáp dài ngáp ngắn rồi ngủ thiếp đi bên cạnh cô.
Tiêu Cận Ngôn đi đến ban công và quay đầu nhìn lại, trên chiếc giường lớn trong phòng, Tô Cẩm Tinh và Tiểu Dương đều đang say ngủ.
Anh châm một điếu thuốc trước khi bấm nút gọi.
“Chú Hình, sao gọi đến muộn thế?”
Ông cụ Hình nói: “Đêm nay cháu không ở lại tăng ca à? Trước đây chú vẫn thường gọi cho cháu giờ này mà, có bao giờ thấy cháu nói là muộn đâu.”
Tiêu Cận Ngôn hít một hơi thuốc rồi thở ra làn khói trắng: “Không, đêm nay hơi mệt.”
“Giờ cháu đang ở đâu?”
“Khách sạn.”
“Với cô Ngô đó?”
“Không, cháu với cô Ngô đã chia tay triệt để rồi và cháu cũng không phải loại người như vậy.”
Có vẻ ông cụ Hình rất hài lòng với câu trả lời của anh: “Cận Ngôn, thật ra chú mong cháu sớm hiểu được một điều, đàn bà chỉ là chướng ngại vật trong sự nghiệp của cháu thôi, chẳng có ích gì cả, có khi còn liên luỵ đến cháu nữa. Đàn bà càng xinh đẹp càng nguy hiểm. Ngoại hình của cô Ngô này rất bình thường, gia thế cũng bình thường, tính cách cũng chẳng có gì đặc biệt, cháu muốn kết hôn với cô ta thì chú cũng không nói gì nhưng cháu phải hiểu rõ một điều là cháu cưới cô ta chỉ vì sự hợp tác với tập đoàn buôn đá quý châu Phi. Bắt đầu từ lúc này, tập đoàn Tân Phong sẽ độc quyền tất cả các loại đá quý được khai thác ở châu Phi, đây là mục đích cuối cùng của chúng ta.”
Tiêu Cận Ngôn khẽ ừm và trả lời: “Cháu biết.”
“Vậy thì cháu định làm thế nào? Chia tay với cô Ngô, cháu định làm gì với việc hợp tác với bên đó? Có vẻ như đối phương rất câu nệ về thân phận đã kết hôn hay chưa.”
“Cháu sẽ nghĩ cách khác.” Tiêu Cận Ngôn nói: “Chú Hình, chú yên tâm, chú đã giao toàn bộ tài sản của chú cho cháu rồi. Chú tin tưởng cháu như thế nên cháu sẽ không để chú phải thất vọng đâu.”
Ông cụ Hình buồn bã thở dài: “Tốt nhất là cháu nghĩ được như thế. Cận Ngôn, cháu là người thừa kế mà chú đã tìm kiếm trong mấy chục năm trời, tuyệt đối đừng vì mấy chuyện yêu đương vụn vặt mà đánh mất bản thân mình. Đặc biệt là với Tô Cẩm Tinh…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.