Nói đến Tô Cẩm Tinh, hô hấp của Tiêu Cận Ngôn trở nên nặng nề hơn và có vẻ anh hơi luống cuống.
Ông cụ Hình nghe vậy khẽ mỉm cười nói: “Thôi bỏ đi, những chuyện còn lại chú sẽ không nói, cháu tự biết trong lòng là được rồi.”
“Chú Hình, những gì cháu đã hứa với chú, cháu sẽ làm thật tốt, chú cứ yên tâm an dưỡng tuổi già đi.”
“Được, chú rất tin tưởng vào năng lực của cháu.”
“Nhưng ngoài chuyện công việc ra, những chuyện khác cháu muốn tự mình quyết định.”
Ông cụ Hình dừng lại, giọng điệu của ông ta dần trở nên nghiêm túc: “Cận Ngôn, cháu nói vậy là có ý gì?”
“Ý của cháu là những chuyện như sự nghiệp, công ty, kinh doanh, cháu đều làm theo kỳ vọng của chú, nhưng trong chuyện tình cảm cháu muốn tự mình quyết định. Cháu cam đoan với chú tuyệt đối sẽ không để ảnh hưởng đến sự nghiệp của của cháu.”
Ông cụ Hình nghe thấy có gì đó không ổn và cười nhạt: “Cháu muốn nói gì? Tô Cẩm Tinh vừa về nước chưa được bao lâu thì cuộc hôn nhân giữa cháu và cô Ngô đã đi tong, xét đến cùng thì cháu cũng chỉ vì cô ta đúng chứ?”
“Chuyện này không liên quan gì đến cô ấy.”
“Vậy thì cháu nói với chú những điều này là có ý gì?”
Tiêu Cận Ngôn thở dài, nhìn lên bầu trời đầy sao, hạ giọng nói: “Chú Hình, cháu… cháu muốn chăm sóc mẹ con cô ấy thật tốt.”
“Cho nên, vẫn là cô ta?”
“… Cháu đã nợ cô ấy rất nhiều, mặc dù cháu cũng biết rất rõ trong lòng cô ấy không còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941269/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.