Tô Cẩm Tinh quẹt thẻ phòng để mở cửa, căn phòng im lặng vô cùng.
Trên ghế sô pha trong phòng khách, Tiểu Dương đang ôm em gái trong tay, hai đứa nhỏ đang ngủ ngon lành trong góc sô pha, Lưu Uyển Chân đang ngồi một bên tỉnh dậy đầu tiên khi nghe thấy tiếng động.
“Tiểu Tinh Tinh…”
Tô Cẩm Tinh dùng ngón tay ấn vào môi, ra hiệu cho mẹ cô im lặng đừng đánh thức bọn trẻ.
Lưu Uyển Chân gật đầu hiểu ý, hai mẹ con đi vào phòng bên trong và đóng cửa lại.
“Tiểu Tinh Tinh, đã trễ thế này mà người của đồn cảnh sát chưa cho con về sao? Chuyện này cũng không phải lỗi của con, không phải con đẩy ông ta xuống, mà là ông ta muốn tự mình nhảy xuống, sao lại còn nhốt con một đêm ở đó? Dù có muốn nhốt thì cũng phải gọi điện về nhà báo một tiếng chứ!”
Tô Cẩm Tinh cảm thấy có chút áy náy: “Không sao đâu mẹ, hồi chiều con ra ngoài, sau đó điện thoại của con hết pin, là lỗi của con.”
Lưu Uyển Chân thấy tóc và người cô ướt đẫm nên vội vàng vào phòng vệ sinh lấy khăn lau khô cho cô rồi đi rót cho cô một cốc nước nóng: "Sao con lại ướt như thế này? Con còn là trẻ con sao, thấy mưa phải biết tìm chỗ trú chứ…”
“Trời mưa nhanh quá nên không kịp tránh, không sao đâu mẹ.”
Tô Cẩm Tinh cầm cốc nước nóng nhấp một ngụm, cảm thấy toàn thân mới ấm hơn một chút.
Lưu Uyển Chân lấy khăn khô lau tóc cho cô, đột nhiên bà nhận ra chiếc áo khoác trên người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941266/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.