Chương trước
Chương sau
Tô Cẩm Tinh quẹt thẻ phòng để mở cửa, căn phòng im lặng vô cùng.
Trên ghế sô pha trong phòng khách, Tiểu Dương đang ôm em gái trong tay, hai đứa nhỏ đang ngủ ngon lành trong góc sô pha, Lưu Uyển Chân đang ngồi một bên tỉnh dậy đầu tiên khi nghe thấy tiếng động.
“Tiểu Tinh Tinh…”
Tô Cẩm Tinh dùng ngón tay ấn vào môi, ra hiệu cho mẹ cô im lặng đừng đánh thức bọn trẻ.
Lưu Uyển Chân gật đầu hiểu ý, hai mẹ con đi vào phòng bên trong và đóng cửa lại.
“Tiểu Tinh Tinh, đã trễ thế này mà người của đồn cảnh sát chưa cho con về sao? Chuyện này cũng không phải lỗi của con, không phải con đẩy ông ta xuống, mà là ông ta muốn tự mình nhảy xuống, sao lại còn nhốt con một đêm ở đó? Dù có muốn nhốt thì cũng phải gọi điện về nhà báo một tiếng chứ!”
Tô Cẩm Tinh cảm thấy có chút áy náy: “Không sao đâu mẹ, hồi chiều con ra ngoài, sau đó điện thoại của con hết pin, là lỗi của con.”
Lưu Uyển Chân thấy tóc và người cô ướt đẫm nên vội vàng vào phòng vệ sinh lấy khăn lau khô cho cô rồi đi rót cho cô một cốc nước nóng: "Sao con lại ướt như thế này? Con còn là trẻ con sao, thấy mưa phải biết tìm chỗ trú chứ…”
“Trời mưa nhanh quá nên không kịp tránh, không sao đâu mẹ.”
Tô Cẩm Tinh cầm cốc nước nóng nhấp một ngụm, cảm thấy toàn thân mới ấm hơn một chút.
Lưu Uyển Chân lấy khăn khô lau tóc cho cô, đột nhiên bà nhận ra chiếc áo khoác trên người cô: “Đây là… của Cận Ngôn?”
Tô Cẩm Tinh giật mình, vừa rồi chạy nhanh quá nên đã quên trả lại áo cho anh.
“…Đúng vậy.”
“Vậy Cận Ngôn đâu?”
“Anh ấy đưa con đến cửa khách sạn, chắc bây giờ đã về đến nhà rồi.”
Ding dong - ding dong -
Chuông cửa vang lên.
Giọng nói ngạc nhiên của Viên Nguyệt từ trong phòng khách vang lên: “Là mẹ, chắc là mẹ về rồi!”
Hai đứa trẻ vội vàng ra mở cửa.
“Bố!” Tiểu Dương ngạc nhiên nói: “Bố, con nhớ bố lắm!”
Vừa nhìn thấy bố, Tiểu Viên Nguyệt đã ôm lấy đùi bố khóc: “Bố ơi, mẹ đâu, sao mẹ không về? Bố lợi hại như vậy sao không cứu mẹ trở về?”
Tiêu Cận Ngôn cũng bị nước mưa làm cho ướt đẫm, vốn dĩ anh muốn ôm con gái để dỗ dành, nhưng lại sợ nước mưa làm bẩn váy xinh đẹp của con gái, nên chỉ có thể nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại nói: “Đừng sợ, bố đã cứu mẹ về rồi.”
Tiểu Viên Nguyệt chạy ra cửa nhìn trái nhìn phải: “Mẹ… Mẹ không có ở đây…”
Tô Cẩm Tinh không thể ngồi yên trong phòng được nữa, cô đẩy cửa bước ra ngoài: “Viên Nguyệt, Tiểu Dương, mẹ ở đây.”
Tiểu Dương lớn hơn một chút nên vẫn bình tĩnh hơn, Tiểu Viên Nguyệt gần như lao vào vòng tay mẹ với tốc độ chạy nước rút 100 mét, cô bé ôm cổ cô làm nũng: “Mẹ! Bố lợi hại quá, bố đưa mẹ trở về rồi!”
Nhưng Tiểu Dương đã phát hiện ra một điều đáng chú ý: “Bố mẹ ướt sũng như vậy thì có phải kẻ xấu là thủy quái không? Giống như quái vật hồ Loch Ness? phải không bố?”
Vẻ mặt của Tiêu Cận Ngôn dịu đi rất nhiều, khóe môi khẽ nhếch lên: “… Đúng vậy, nó chạy rất nhanh, bế mẹ con chạy đi, bố đuổi theo rất lâu mới tìm thấy mẹ con.”
“Nhưng c bố còn lợi hại hơn con quái vật đó! Không chỉ tìm được mẹ mà còn cứu được mẹ từ tay kẻ xấu!” Hai mắt Tiểu Viên Nguyệt lấp lánh nhìn bố bày tỏ sự ngưỡng mộ: “Anh, bố của chúng ta giống hệt như những gì anh nói, vừa đẹp trai vừa lợi hại!”
Tiểu Dương rất tự hào: “Anh không lừa em có đúng không?”
“Đúng đúng, bố là tuyệt nhất, anh trai cũng vậy!”
Tiêu Cận Ngôn nhìn hai đứa con mỗi người một câu khen mình, trái tim anh mềm nhũn như thể ngã vào một hũ mật.
Tiểu Dương bây giờ đã lớn hơn rất nhiều so với ba năm trước, bây giờ đã có dáng vẻ như một thiếu niên, hồi còn nhỏ trông đã rất giống anh, bây giờ càng lớn lại càng giống như từ một khuôn đúc ra, khiến anh nhìn thấy luôn cảm thấy có một cảm xúc kỳ diệu khó nói nên lời.
Có tự hào và hơn thế nữa là cảm thấy sinh mệnh thật sự rất kỳ diệu.
Quan hệ huyết thống thật sự rất kỳ diệu, tuy bọn họ là bố con nhưng nói đúng ra thì bọn họ rất ít khi gặp nhau, nhưng lần này gặp mặt không hề có chút xa lạ nào, vô cùng thân mật.
Lại nhìn con gái, có lẽ từ tận đáy lòng một người đàn ông luôn dành tình cảm cho con gái nhiều hơn, đôi mắt của cô bé to và sáng giống hệt mẹ cô bé khi còn nhỏ, như những vì sao rải rác trên bầu trời.
“Bố, ôm ôm…” Tiểu Viên Nguyệt thoát ra khỏi vòng tay của mẹ và lao về phía bố một lần nữa.
Tiểu Dương cũng vội vàng chạy tới: “Bố, có thể kể cho bọn con nghe chuyện bố đã cứu mẹ thế nào không?”
“Bố, con còn muốn nghe câu chuyện của hoàng tử và công chúa!”
Hai đứa trẻ từ nhỏ đã ít khi được gặp bố, mấy lần trước gặp cũng không được nói chuyện nhiều nên lúc này vô cùng dính người.
Tiêu Cận Ngôn vốn là vì lo lắng cho con nên định đi lên xem một chút rồi rời đi, nhưng hai đứa nhóc này lại bám chặt lấy anh không chịu xuống khiến việc di chuyển trở nên rất khó khăn.
Đi cũng không được mà không đi cũng không được, anh nhìn Tô Cẩm Tinh và đợi cô lên tiếng.
"… Anh cũng bị ướt: "Tô Cẩm Tinh nói: “Anh đi tắm nước nóng trước đi.”
Có nghĩa là đồng ý cho anh ở lại.
Trước khi Tiêu Cận Ngôn có thể cử động, Tiểu Dương và Viên Nguyệt đã nhanh chóng nắm lấy tay anh kéo về phía phòng vệ sinh:
“Phòng vệ sinh ở đây, để con đưa bố đi!”
“Bên này, bên này! Bố, mẹ vừa mua cho con sữa tắm mới, thơm lắm!”
Đi được nửa đường, Tiểu Dương đảo mắt, chạy lại kéo tay Tô Cẩm Tinh vào phòng vệ sinh: “Mẹ cũng không thể bị ốm được, mau tắm nước nóng đi!”
Tô Cẩm Tinh giật mình, vội vàng ôm lấy con trai và nói: “… Để bố tắm rửa trước đã, mẹ sẽ tắm sau.”
“Không được!” Tiểu Dương bĩu môi mạnh mẽ nói: “Trước đây mẹ nói là không thể bị ốm, nếu không những người yêu thương con sẽ rất buồn. Mẹ, nếu mẹ bị bệnh, con, em gái và bà sẽ rất buồn, bố cũng sẽ đau lòng!”
“Không phải, cái đó…”
“Đi thôi, mẹ, mẹ phải ngoan ngoãn!” Tiểu Dương ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Cận Ngôn rồi cười trộm hai lần, cuối cùng hợp tác với Viên Nguyệt nhốt cả hai vào phòng vệ sinh, cửa đóng sầm lại từ bên ngoài.
“Ơ…” Tô Cẩm Tinh vặn nắm cửa phòng vệ sinh, nhưng không mở ra được.
Mãi cho đến khi cô nghe thấy giọng nói của Lưu Uyển Chân bên ngoài: “Khụ khụ, cái đó… mẹ vào phòng ngủ trước, mẹ để quần áo khô trên ghế sô pha trong phòng khách, tắm xong nhớ thay quần áo.”
Hai đứa trẻ vừa chạy vừa cười, câu nói hơi ngượng ngùng của Lưu Uyển Chân khiến căn phòng vệ sinh vốn đã nhỏ lại càng chật chội hơn.
Không biết từ khi nào, một luồng hơi nóng đã bốc lên trong phòng vệ sinh, nhiệt độ bắt đầu tăng lên, nhưng phòng tắm vẫn tối om, không bật đèn.
“Tiểu Tinh Tinh, nước đã có rồi.”
Cách đó không xa, có một giọng nói quen thuộc vang lên.
Hơi khàn, nhưng nhẹ nhàng như nước.
Giật mình nhớ lại anh trở về trong đêm mưa hơn ba năm trước, anh bất chấp trời mưa trở về, nói có sấm sét nên vội vàng trở về cùng cô, để cô không sợ hãi. Khi đó anh cũng như thế này, cả người ướt sũng, sau đó cũng bị Tiểu Dương đẩy vào phòng vệ sinh giống như vậy.
Chỉ là lúc đó vẫn ở trong hoa viên tường vi, nhưng lúc này đã đổi thành khách sạn Dung Thành.
Trong bóng tối, hơi nước dày đặc khiến người ta mờ ảo, khiến ký ức và hiện thực hợp lại làm một.
Nhiệt độ cơ thể của anh nóng rực, cho dù không nhìn rõ người cũng biết người ấy đang ở ngay trước mặt, đứng yên nhìn cô.
Nước mắt lặng lẽ rơi, ỷ vào màn đêm mà cứ lặng lẽ chảy xuống.
“Nhiệt độ nước trong bồn tắm vừa phải lắm, em có thể thử xem.”
“Còn anh thì sao?”
“Tôi tắm vòi hoa sen là được.”
Tô Cẩm Tinh đưa tay ra, xoa nhẹ cánh tay trái của anh: “Cánh tay của anh… còn đau không?”
“Không sa … sao em biết cánh tay của tôi bị đau?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.