Phản ứng của Tiêu Cận Ngôn rất hờ hững, lạnh nhạt: “Không có chuyện đó đâu ạ.”
“Cháu chắc chắn chứ?”
“Vâng.” Tiêu Cận Ngôn chậm rãi bước đến tủ rượu, chọn một chai rượu vang đỏ và tự rót cho mình một ly: “Chỉ là hôm nay nhìn thấy bọn trẻ, cháu đột nhiên cảm thấy mềm lòng. Trước mặt bọn trẻ cháu cũng không thể tỏ ra quá lạnh nhạt, nếu không sẽ càng làm gia tăng khoảng cách giữa cháu với chúng.”
Ông cụ Hình thở phào nhẹ nhõm, nhẹ giọng nói: “Trong lòng cháu tự biết như vậy thì tốt. Đã hơn ba năm trôi qua, cháu cũng nên buông bỏ một số chuyện.”
“Chú Hình, chú yên tâm đi.”
“Vì không yên tâm nên chú mới đến thăm cháu.” Ông cụ Hình nói: “Căn biệt thự này quá xa xôi, hẻo lánh. Cháu sống ở đây sẽ không tiện đi làm, cháu vẫn nên ở trong thành phố, gần công ty, như thế sẽ tiết kiệm thời gian cho việc đi lại.”
Tiêu Cận Ngôn gật đầu đáp: “Cháu vẫn luôn tìm một căn nhà, chỉ là vẫn chưa tìm được chỗ nào phù hợp.”
“À đúng rồi, hôn lễ của cháu và cô Ngô đã chuẩn bị xong chưa?”
Hai mắt Tiêu Cận Ngôn lóe lên: “Hôn lễ… đã bị hủy bỏ ạ.”
“Tại sao?”
“Bởi vì cô ấy không hợp với cháu.”
Ông cụ Hình hỏi: “Hai hôm trước chú hỏi cháu, cháu vẫn còn thấy con bé đó khá được, sao lại đột nhiên thấy không hợp?”
“Cô ấy đòi hỏi quá nhiều, cháu không đáp ứng được.”
“Tiền bạc ư?”
“Tình cảm ạ.” Tiêu Cận Ngôn nâng chiếc ly lên, đối diện với ánh hoàng hôn, rượu vang đỏ sâm sóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941247/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.