Lục Đình vẫn còn biết giữ chừng mực một chút.
Có hai đứa trẻ đi cùng nên anh ta lái xe rất chậm, cũng rất vững vàng.
Đến lối vào khách sạn Dung Thành, chiếc mô tô từ từ dừng lại.
Tiểu Dương ngồi ở phía trước, vô cùng phấn khích mà nói: “Chiếc xe này thật tuyệt ạ!”
Tiểu Viên Nguyệt vỗ tay tán thưởng: “Tuyệt quá, tuyệt quá.”
Thấy hai đứa trẻ đều thích chiếc xe, trong lòng Tô Cẩm Tinh cũng rất vui.
Trước đây tiên sinh cũng lái chiếc mô tô giống của Lục Đình.
Hai đứa con mà anh yêu thương cũng thích chiếc xe mà anh thích.
Có lẽ lòng người rất dễ hài lòng và thỏa mãn, chỉ nghĩ đến điều này thôi là cô đã cảm thấy tâm trạng hỗn loạn do Tiêu Cận Ngôn gây nên như được chìm trong bồn nước nóng, vừa ấm áp và dễ chịu.
Lục Đình cười nói: “Đây là lần đầu tiên tôi lái xe chậm như vậy đấy, chậm như ốc sên bò vậy, tôi sốt ruột chết đi được.”
“Giám đốc Lục, cảm ơn anh đã đưa mẹ con tôi về.”
“Không cần cảm ơn đâu, thực ra tôi chỉ muốn chọc tức Tiêu Cận Ngôn, tiện đường thì đưa cô về nhà.”
Tô Cẩm Tinh gật đầu: “Ồ, là vậy à.”
“Haizzz, nói thế mà cô cũng tin ư.” Lục Đình dở khóc dở cười: “Sao tôi phải chạy đến một nơi khỉ ho cò gáy để chọc tức anh ta chứ.”
Tô Cẩm Tinh cười khổ.
Căn biệt thự này đúng là nằm ở một nơi có hơi xa xôi, hẻo lánh.
Hẻo lánh đến mức xung quanh không hề có camera giám sát, việc kết án Dương Tuyết Duyệt đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941246/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.