Chương trước
Chương sau
“Nhưng anh ta đã chết rồi.”
Tiếng gầm gừ bị kìm nén của Tiêu Cận Ngôn đánh thức Tiểu Viên Nguyệt trong vòng tay anh, cô bé dụi mắt: “Bố, bố nói ai đã chết?”
Tiêu Cận Ngôn há hốc miệng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của con gái mà anh không nói nên lời.
Tô Cẩm Tinh nhanh chóng xuống xe, ôm con gái từ trên tay anh vào lòng, kìm nén tức giận nói: “Nếu bây giờ tinh thần của chủ tịch Tiêu vẫn chưa ổn thì tôi sẽ đưa các con đi trước.”
Tiểu Viên Nguyệt cuộn tròn trong vòng tay của mẹ, lưu luyến nhìn Tiêu Cận Ngôn: “Bố ơi, không phải chúng ta về nhà à?”
“Bố còn có việc phải làm, chúng ta về trước đi, bà ngoại vẫn đang đợi chúng ta đấy. Viên Nguyệt, tạm biệt bố đi.”
Cô gái bé nhỏ vẫy tay chào: “Tạm biệt bố.”
Tiểu Dương cũng theo sát Tô Cẩm Tinh, càng ngày càng cách xa anh.
Đột nhiên một cảm giác thất bại dâng lên trong lòng, Tiêu Cận Ngôn đành phải hạ mình, nhẹ giọng dỗ dành: “Tiểu Dương, Viên Nguyệt, ở lại chơi với bố, được không?”
Tiểu Viên Nguyệt vẫn còn chưa tỉnh ngủ nên phản ứng hơi chậm.
Nhưng Tiểu Dương suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Bố, con thấy bố không giống với trước đây.”
“Không giống chỗ nào?”
“Trước đây bố không hung dữ như vậy, nói chuyện với mẹ cũng rất dịu dàng.”
Tiêu Cận Ngôn thở dài và giải thích với một nụ cười gượng gạo: “Vì bố phải làm việc trong thời gian dài nên quá mệt, thành ra tính tình không tốt. Bố hứa với con rằng bố sẽ không như vậy nữa, được không?”
“… Có thật không?”
“Thật, con có thể giúp bố thuyết phục mẹ không?”
Tiểu Dương ngẩng đầu lên và nhìn Tô Cẩm Tinh.
Nhưng Tô Cẩm Tinh lại nhìn về phía cách đó không xa, ở phía cuối ánh đèn, một bóng người cao lớn đang lái một chiếc mô tô phóng nhanh đến đây.
Động cơ gầm rú khiến mặt đất dưới chân rung lên.
Anh ta mặc một bộ đồ màu đen, thân hình cao lớn, đội một chiếc mũ bảo hiểm lớn màu đen, bay đến với tốc độ chóng mặt.
“Mẹ, đó là ai vậy?”
“Đó là…”
Tô Cẩm Tinh chỉ cảm thấy cả trái tim đều ngừng đập, bộ dáng này thực sự rất giống với…
Két.
Chiếc mô tô màu đen dừng lại trước mặt cô với một cú lướt đẹp mắt, người điều khiển đặt chân xuống đất, nhanh nhẹn cởi chiếc mũ bảo hiểm trên đầu, để lộ ra một khuôn mặt thanh tú và đẹp trai.
Anh ta nhếch khóe miệng cười với vẻ lưu manh: “Đã lâu không gặp, Cẩm Tinh.”
“Mẹ…” Tiểu Viên Nguyệt kêu lên, cô bé chẳng nói nên lời, có vẻ rất tò mò về chiếc mô tô này: “Con muốn chơi cái đó…”
“Ôi, đây là… con gái của cô à?”
Vẻ rạng rỡ trong mắt Tô Cẩm Tinh chợt biến mất, cô lễ phép gật đầu: “Tổng giám đốc Lục, đã lâu không gặp. Đây là con gái Viên Nguyệt của tôi, còn đây là con trai Tiểu Dương của tôi.”
Tiểu Dương và Viên Nguyệt đồng thanh chào: “Chào chú ạ.”
“Ôi trời ơi, cô gái nhỏ này thật xinh đẹp, vừa nhìn là biết con gái ruột của cô rồi.” Lục Đình nhìn Tiểu Dương, anh ta cúi xuống nhìn kỹ khuôn mặt của cậu bé, sau đó lại nhìn về phía Tiêu Cận Ngôn ở phía sau rồi cười khẩy: “Hai bố con nhà này cũng giống nhau quá nhỉ?”
Tiểu Dương tức giận phập phồng lồng ngực: “Cháu là con của bố, đương nhiên phải giống bố rồi.”
Lục Đình thấy tên nhóc này không hề sợ người lạ nên anh ta cũng tò mò và cố tình trêu chọc cậu bé: “Thế em gái cháu thì sao, chẳng lẽ không phải là con của bố à?”
“Đương nhiên là phải rồi.”
“Nhưng em gái của cháu không giống bố.”
“Em gái giống mẹ.”
Lục Đình đứng thẳng người, ôm cánh tay cười ha ha: “Được đó, không bị choáng váng, có đầu óc.”
Từ lâu Tiêu Cận Ngôn đã rất chướng mắt với việc con trai mình nói chuyện thân mật với người đàn ông khác, anh bước nhanh tới chặn ngang trước mặt anh ta, bảo vệ con trai mình phía sau và đối mặt trực tiếp với Lục Đình: “Con trai của tôi, giống tôi.”
Lục Đình cũng bỏ vẻ mặt không đứng đắn đi, ánh mắt dần dần bình tĩnh lại: “Làm gì vậy, sợ tôi cướp mất con trai của anh sao?”
“Mấy năm nay anh đã cướp không ít mối làm ăn của tôi còn gì?”
“Làm ăn sao lại giống với con cái được chứ?”
“Ai nói trước được điều này? Con trai tôi vừa đẹp trai lại thông minh, ai mà không thích?”
Lục Đình vừa nghe đã bật cười: “Xí, bây giờ anh cũng bày đặt nhận con à? Trước đây Tô Cẩm Tinh lết cái thân gầy yếu đi tìm việc để nuôi con thì chủ tịch Tiêu vẫn đang ôm ấp người đẹp trong tay đấy, cực kỳ lãng mạn mà.”
“Đây là chuyện của gia đình tôi, liên quan gì đến anh chứ?”
Lục Đình nhướng mày: “Bây giờ anh đã ly hôn với Tô Cẩm Tinh thì không phải là chuyện gia đình nữa đúng không? Mà hôm nay tôi đến đây là để trò chuyện với Tô Cẩm Tinh về chuyện của chúng tôi. Nói không chừng sau này Tô Cẩm Tinh sẽ là chuyện của gia đình tôi cũng nên.”
Tiêu Cận Ngôn nghiến răng cười khẩy: “Chỉ dựa vào anh?”
“Tôi luôn luôn tốt hơn anh chứ nhỉ.” Lục Đình nói với vẻ tự tin: “Ít nhất thì quá khứ của tôi cũng trong sạch, không có bóng dáng của người phụ nữ nào xung quanh tôi. Không giống như chủ tịch Tiêu, oanh oanh yến yến, lúc thì là cô Dương, lúc thì là cô Ngô, diễm phúc cũng không ít nhỉ.”
“Lục Đình, những chuyện đó đều có nguyên nhân, tôi không có nghĩa vụ phải giải thích với anh.”
Lục Đình đan hai tay vào nhau: “Tôi không cần quan tâm lý do là gì, dù sao tôi vừa thấy Tô Cẩm Tinh muốn chạy trốn, không muốn ở cùng anh.”
Anh ta bước đến bên cạnh Tô Cẩm Tinh, khẽ hỏi: “Đi thôi, tôi đưa cô và bọn trẻ về.”
Ánh mắt Tô Cẩm Tinh cứ nhìn thẳng vào chiếc xe máy trước mặt, hơi giật mình: “… Chiếc xe này là nhãn hiệu gì vậy?”
“MV Augusta, sao vậy, cô có biết về xe mô tô à?”
Tô Cẩm Tinh sụt sịt và lắc đầu: “Không hiểu lắm, tôi chỉ cảm thấy… thật thân thiết.”
“Thân thiết?” Lục Đình bật cười: “Lần đầu tiên tôi nghe thấy có người dùng từ thân thiết để miêu tả chiếc xe này, với kiểu dáng khí phách này mà người thiết kế nghe được đánh giá của cô thì sẽ ngất xỉu mất.”
Tô Cẩm Tinh mỉm cười, nhìn sang chỗ khác: “Thật mà…”
“… Cô khóc à?” Lục Đình nhận thấy giọng nói của cô hơi là lạ, anh ta cúi xuống nhìn với vẻ mặt lo lắng: “Cô sao vậy? Nhìn thấy chiếc xe máy mà giống như nhìn thấy chồng cô thế? Lại còn khóc nữa chứ.”
Anh ta vừa định bước tới thì đã bị một lực không hề nhỏ đẩy ra.
Anh ta còn nghĩ đó là Tiêu Cận Ngôn, vừa định đánh trả, vừa cúi đầu xuống đã thấy Tiểu Dương đang đẩy mình ra xa Tô Cẩm Tinh.
Tiểu Dương giơ hai tay ngăn ở trước mặt mẹ: “Chú à, chú nói chuyện thì cứ nói đi, tránh xa mẹ cháu ra.”
Lục Đình vừa giận vừa buồn cười: “Ôi, tên quỷ nhỏ này, chú không phải là người xấu.”
Đương nhiên Tiểu Dương sẽ không bị lừa: “Dù sao chú cũng hãy tránh xa mẹ cháu ra.”
“Được được được…” Lục Đình thoả hiệp gật đầu: “Được, chú sẽ không đến gần mẹ cháu, được rồi chứ?”
“Chiếc xe này khoảng bao nhiêu?” Tô Cẩm Tinh hỏi: “Có đắt không?”
“Cũng không đắt, hơn hai vạn, là một món đồ chơi tốt. Sao vậy, cô muốn mua à?”
Tô Cẩm Tinh gật đầu: “Tôi muốn mua nó.”
Lục Đình hơi kinh ngạc, anh chỉ thuận miệng hỏi thôi, còn tưởng rằng Tô Cẩm Tinh sẽ phủ nhận chứ. Bởi vì kiểu dáng của chiếc Augusta này không phải phong cách mà con gái yêu thích, kiêu ngạo và khí phách, lại nặng gần hai trăm ký, sức lực của con gái khó có thể làm chủ được tay lái.
Nhưng cô lại… muốn mua?
“Cô mua… để tự lái à?”
“Ừ.”
Lục Đình không thể tin được, lại hỏi: “Cô chắc chứ?”
“Chắc.”
“Cô là phụ nữ mà lái cái này à?”
Tô Cẩm Tinh nhìn sang chỗ khác: “Xe máy này không bán cho phụ nữ, hay là luật cấm phụ nữ lái xe?”
“Không có.” Lục Đình gãi gãi đầu: “Lần này cô về, cảm giác rất khác so với trước kia.”
Tô Cẩm Tinh nói: “Con người sẽ luôn thay đổi.”
“Không phải, Cẩm Tinh à, cô có nhiều cách khác để dỗ dành con gái mà. Mua một chiếc mô tô có phải mạo hiểm quá không? Cô có biết chiếc mô tô này có thể lái nhanh đến mức nào không? Điểm nổi bật nhất của nó là động cơ và khả năng tăng tốc, khi tăng tốc có thể đuổi kịp tốc độ của gió.”
“Tôi biết.” Tô Cẩm Tinh ngắt lời anh ta: “Tôi đã từng ngồi, tôi biết nó có thể chạy nhanh đến mức nào.”
Lúc này Tiểu Viên Nguyệt gần như đã tỉnh hẳn, xoay người vặn vẹo trong vòng tay của mẹ, cứ chỉ vào chiếc xe: “Mẹ, con muốn sờ…”
Lục Đình cười hắc hắc: “Lên xe đi, chú đưa cháu về khách sạn, cho cháu sờ đủ luôn!”
“Ôi.” Tiểu Viên Nguyệt chớp chớp đôi mắt to tròn, trong đó giống như có những vì sao lấp lánh.
Lục Đình không khỏi khen ngợi: “Đôi mắt của cô gái nhỏ này thật giống hệt như của cô.”
Tô Cẩm Tinh mỉm cười, ôm con gái vào lòng.
“Không được, xe máy rất nguy hiểm, tôi không yên tâm.” Tiêu Cận Ngôn nén giận, thỏa hiệp nói: “Tiểu Tinh Tinh, để tôi lái xe đưa em và các con về.”
“Không được, anh cứ tập trung chuẩn bị cho hôn lễ đi.” Tô Cẩm Tinh nhếch miệng: “Nhớ gửi thiệp mời cho tôi đấy. Tôi sẽ tới tham dự, cứ coi như …”
Coi như cô giúp Tiên sinh chứng kiến.
Nói thế nào thì hai người cũng là anh em ruột.
“Coi như cái gì?”
“Không có gì.”
Lục Đình đã khởi động xe, Tiểu Dương cũng đã chui vào trong tay anh ta, ngồi trên thùng xăng phía trước.
Tô Cẩm Tinh ôm con gái nhẹ nhàng ngồi vào ghế sau xe máy.
“Ngồi cho chắc nha.” Lục Đình giơ ngón tay đắc thắng với Tiêu Cận Ngôn, chở cả ba mẹ con họ nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.