Nụ cười trên mặt của Tiêu Cận Ngôn đông cứng lại.
Tô Cẩm Tinh hít một hơi thật sâu, cởϊ áσ vest khoác lên người con trai rồi tiếp tục im lặng không nói gì.
“… Tôi mới chính là bố của chúng.”
“Nhưng người cùng chúng lớn lên là Tiên sinh.”
Hơi thở của Tiêu Cận Ngôn tăng nhanh hơn, anh có vẻ không vui: “Tiểu Dương… đúng là tôi chưa từng chăm sóc, nhưng tôi cũng đã chăm sóc cho Viên Nguyệt.”
“Đó là anh tự ý đưa Viên Nguyệt từ bệnh viện đi mà không có sự đồng ý của tôi, hơn nữa sau khi đưa con bé đi anh cũng giao cho bác quản gia Lâm ở nhà cũ chăm sóc, còn anh thì vẫn ở với Dương Tuyết Duyệt.”
“Tôi…”
“Tiêu Cận Ngôn, đừng nói những điều này nữa, chẳng có ý nghĩa gì đâu.”
Tiêu Cận Ngôn nghiến răng, ánh mắt sắc bén: “Cho nên em bảo các con gọi người đàn ông khác là bố hả? Em cũng đã hỏi tôi có đồng ý hay chưa mà? Ít nhất rm cũng phải nói với tôi để tôi biết chuyện này chứ.”
“Anh biết mà.” Tô Cẩm Tinh nhíu mày: “Không phải anh còn chúc phúc cho tôi sao, anh đã quên rồi à?”
“Ha!” Tiêu Cận Ngôn cười khẩy: “Sao tôi có thể chúc phúc cho em và người đàn ông khác chứ? Cái tên Tiên sinh kia của em là ai, tôi còn chưa từng gặp bao giờ nữa, có khi là kẻ lừa đảo cũng nên. Có khi lúc ấy thấy em cùng đường nên lợi dụng em thì có, nào phải chính nhân quân tử gì chứ.”
Tô Cẩm Tinh cũng hơi tức giận: “Vậy anh là gì? Anh đổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941244/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.