Rốt cuộc yêu là gì?
Trong đầu anh dường như có một âm thanh vụt qua…
“Yêu, là muốn đưa tay ra chạm vào nhưng lại thu tay về…”
Bác sĩ Từ hỏi: “Cái gì?”
Tiêu Cận Ngôn lắc đầu: “Không có gì, chỉ là tôi đột nhiên nhớ đến một câu nói, quên mất là trước đây đã từng nghe ở đâu rồi…”
“Không sao, có những con người sẽ như vậy, đột nhiên quên mất một chuyện, nhưng nói không chừng sau này một ngày nào đó sẽ bỗng nhiên nhớ ra. Tất cả đều tùy duyên, có lẽ sẽ nhẹ lòng hơn một chút.”
Tiêu Cận Ngôn mỉm cười: “Ai không biết còn tưởng bà là cao nhân ngoại thế đấy.”
“Tâm lý học quả thực là một bộ môn vô cùng bí ẩn. Chủ tịch Tiêu, thực ra thuốc mà vị bác sĩ trước kê cho anh đã đúng bệnh, anh vẫn nên dùng tiếp. Còn những câu hỏi mà khi nãy tôi hỏi anh, anh cũng suy nghĩ kỹ lại xem, sau đó cho mình một quyết định.”
Anh gật đầu đáp: “Được.”
Sau khi bác sĩ Từ rời đi, Tiêu Cận Ngôn đi tắm rửa rồi uống viên thuốc an thần có liều lượng cao nhất. Một tuần nay, đây là lần đầu tiên anh chìm vào giấc ngủ.
Anh đã mơ thấy một giấc mơ, cảnh tượng trong mơ chính là những gì xảy ra vào hôm nay.
Người lái chiếc motor màu đen đó, không phải Lục Đình, mà là anh.
Tô Cẩm Tinh mặc một chiếc váy liền màu trắng ngà, bên trên có hoạt tiết hoa nhí màu tím nhạt. Mái tóc cô buông xõa ngang lưng, trông giống hệt lúc cô hai mươi tuổi.
Cô ngoan ngoãn đứng đợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941248/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.