Sắc mặt của ông cụ Hình hơi cứng lại, sau đó nhanh chóng trở lại bình thường, cười nói: “Gần đây chắc cháu mệt quá nên bệnh tình lại lặp lại rồi. Ngày mai hãy đến bệnh viện khám thử, tìm bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp một chút. Người họ Triệu cháu tìm lần trước thật sự rất không đáng, trị bao lâu rồi mà cũng không trị hết. Đồ lừa gạt.”
Tiêu Cận Ngôn khẽ gật đầu, nhưng sau đó lại lập tức lắc đầu: “Cháu không sao, gần đây công ty bận rộn nhiều chuyện, tôi không dứt ra được.”
“Ồ, như vậy à.” Ông cụ Hình không nói gì, nhưng vẻ mặt của ông ta đã thoải mái hơn nhiều: “Cận Ngôn, chú đã giao tất cả tâm huyết suốt đời của chú vào trong tay cháu rồi, cháu đừng bao giờ để cho chú phải thất vọng.”
Anh đáp lại: “Chú Hình cứ yên tâm, cháu sẽ không để chú thất vọng đâu.”
“Ừm, chú rất tin tưởng cháu.”
Trong thời gian nói chuyện, cá mú đã hấp xong, đầu bếp tự mình bưng lên bàn.
Ông cụ Hình vỗ nhẹ vào cánh tay anh: “Nào, nếm thử thu hoạch hôm nay của chú đi.”
Cơ bắp toàn thân Tiêu Cận Ngôn căng cứng, không hề nhúc nhích.
Ông cụ Hình phản ứng ngay lập tức: “Cháu xem chú này, quên mất tay cháu bị thương rồi… Thế nào, không có việc gì chứ?”
Một cơn đau xuyên đến tận tim, ước chừng mất vài phút.
Anh đứng dậy lắc đầu: “Không có việc gì.”
“Thực sự không có việc gì?”
“Thực sự không có việc gì.” Tiêu Cận Ngôn thở ra một hơi: “Chỉ là hôm nay trời u ám nên hơi đau, lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941231/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.