“Chủ tịch Tiêu, phòng pháp lý vừa nhận được một chuyển phát nhanh…”
Tiêu Cận Ngôn đang vùi đầu vào công việc, lười ngẩng đầu lên, chỉ có lông mày hơi nhíu lại: “Nhận được chuyển phát nhanh cũng phải hỏi tôi sao? Đi nói với phòng pháp lý là nếu sau này ngay cả những chuyện nhỏ nhặt này còn đến phiền tôi thì chi bằng cứ đến thẳng phòng nhân sự làm thủ tục xin thôi việc đi.”
Anh nghĩ một lát rồi dừng tay hỏi: “Cô đã qua thời gian thử việc chưa?”
Thư ký Tiêu Lâm hoảng sợ: “Chủ tịch Tiêu, tuần sau tôi sẽ hết thời gian thử việc.”
“Ồ.” Tiêu Cận Ngôn nói: “Sau khi cô đến phòng pháp lý nhắn tin xong thì hãy đến phòng nhân sự bảo họ tuyển cho tôi một thư ký mới.”
Tiêu Lâm lập tức tái mặt: “Chủ tịch Tiêu, tôi… Nếu tôi làm sai điều gì, anh có thể nói cho tôi biết, tôi sẽ sửa lại! Anh có thể cho tôi một cơ hội nữa được không? Cầu xin anh.”
Tiêu Cận Ngôn chỉ chỉ ra cửa, tiếp tục làm việc: “Đi ra ngoài.”
“Chủ tịch Tiêu!”
“Tôi sẽ không nói điều tương tự lần thứ hai.”
“Chủ tịch Tiêu, tôi thật sự rất cần công việc này. Tôi đã thuê một căn nhà gần công ty và mọi việc đã được sắp xếp ổn thoả rồi. Chủ tịch Tiêu, tôi đã sai chỗ nào, anh có thể nói thẳng cho tôi biết được không?”
Tiêu Cận Ngôn bóp trán, thở dài nặng nề: “Thời gian của tôi rất quý giá, tổn thất này cô không thể bù đắp được. Tôi nói lần cuối, ra ngoài!”
“Chủ tịch Tiêu!”
Khi Lục Tước bước vào đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941229/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.