“Cô Tô.” Tiểu Chu cực kỳ lo lắng, chạy vài bước tới đón: “Thế nào? Máy bay sắp cất cánh rồi, đây là thẻ lên máy bay của cô, còn đây là của Tiểu Dương và Viên Nguyệt… Đúng rồi, Tiên sinh đâu?”
Tiểu Chu nhìn về phía sau cô: “Thời gian không còn nhiều nữa, Tiên sinh đâu?”
Tô Cẩm Tinh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, khẽ cười nói: “Tiền đã nằm trong tay tôi, đối với tôi, anh ta cũng không có giá trị gì nữa.”
Rõ ràng là Tiểu Chu chẳng hiểu gì: “Cô Tô, cô đang nói cái gì vậy?”
Cô đưa tay ra, ôm con gái trong tay Tiểu Chu, Tiểu Dương cũng thuận thế dựa vào lòng cô: “Mẹ ơi, con rất nhớ mẹ.”
Tô Cẩm Tinh hít một hơi thật sâu và cười lớn hơn: “Thật đáng tiếc, anh ta vừa bán hết xe rồi. Tuy rằng cũng khá nhiều tiền nhưng công ty và bất động sản khác đều không lấy được. Tôi thực sự xin lỗi vì đã diễn với anh ta trong thời gian dài như vậy.”
“Cô Tô, cô…”
“Được rồi, mau lên máy bay thôi, tôi cũng lười nói nhiều với cậu.” Tô Cẩm Tinh nói: “Cứ vậy đi, chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nữa. Mẹ, Tiểu Dương, chúng ta đi thôi.”
Tô Cẩm Tinh ôm con gái sải bước đi về phía trước. Sau khi đưa thẻ lên máy bay cho nhân viên sân bay để xác minh, cô lên máy bay mà không hề ngoảnh mặt nhìn lại.
Lưu Uyển Chân nhìn thấy vậy thì cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng loa phát thanh lại bắt đầu thúc giục lần cuối.
Bà ấy không còn cách nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941228/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.